Chương 170
Chẳng biết tại sao, trong đầu anh lại lần nữa xuất hiện hình ảnh kia: Cô và một người đàn ông khác sóng vai đứng trước cửa trường học, cô còn cười đưa thứ gì đó cho người đàn ông kia.
Nghĩ đến đây, anh phát hiện mình vô cùng khó chịu, vô cùng không vui.
Không thấy Nam Khuê trả lời, Lục Kiến Thành chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Hao tâm tổn trí khổ cực lừa anh là vì muốn đi gặp người đàn ông kia, muốn cùng hẹn hò với anh ta sao?”
Lúc đầu Nam Khuê nghĩ không để ý là được rồi.
Nhưng khi Lục Kiến Thành chất vấn vấn đề này cô đột nhiên không thể chịu được nữa.
Nam Khuê tức giận, trực tiếp xù lông, cô ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh tức giận nhìn anh chằm chằm: “Lục Kiến Thành, anh nói chuyện thì nên nói bằng lương tâm đi, anh chỉ dùng một câu như vậy để nghĩ xấu về tôi?”
“Nam Khuê, anh tận mắt nhìn thấy.”
Nam Khuê bị câu nói này chọc tức hơn.
Chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy thì nhất định là thật sao?
Còn nói cô và Chu Tiễn Nam hẹn hò với nhau?
Đúng là tức chết cô.
Hai lần này, nếu như không phải được Chu Tiễn Nam giúp đỡ thì không biết cô sẽ như thế nào?
Cô mời ân nhân cứu mạng của mình uống ly cà phê mà thôi, còn bị anh nói giống như vượt quá giới hạn.
Rõ ràng người không tử tế, người có lỗi với cuộc hôn nhân của bọn họ là anh, anh dựa vào đâu mà chỉ trích cô?
Nam Khuê cảm thấy lửa giận đã đọng lại trong mình giờ phút này đều bùng lên.
“Lục Kiến Thành, tôi thừa nhận tôi đứng trước cổng trường với người đàn ông khác, nhưng mối quan hệ chỉ là bạn bè bình thường, con mắt nào của anh thấy tôi hẹn hò?”
“Anh chỉ trích tôi? Vậy anh và Phương Thanh Liên thì sao? Một người đàn ông đã kết hôn như anh, mỗi ngày chạy đến bệnh viện gặp người phụ nữ mình lưu luyến mãi không quên, anh có từng để ý đến cảm nhận của tôi không?”
“Còn cả Phương Thanh Liên nữa, rõ ràng biết anh có vợ, vì sao vẫn còn muốn quyến rũ mãi không thả vậy?”
“Lục Kiến Thành, tôi quang minh lỗi lạc, tôi không thẹn với lương tâm, người lén lút không thể lộ ra ngoài ánh sáng là các người mới đúng, kết quả bây giờ lại thành lỗi của tôi rồi sao?”
Nam Khuê nói xong trực tiếp bò xuống khỏi người Lục Kiến Thành.
Cô thật sự không thể ở nơi này dù chỉ một giây nào nữa, cô cảm thấy ngạt thở.
Tại sao lại thành như vậy?
Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn nạn, anh không thể ỷ vào chuyện tôi thích anh mà không kiêng nể gì bắt nạt tôi như vậy được.
Rõ ràng người sai là anh và Phương Thanh Liên, kết quả hai người lại rũ ra sạch sẽ, còn người sai chỉ là một mình cô vậy.
Đúng là buồn cười.
Nam Khuê cô yêu anh, cho nên đồng ý chịu uất ức.
Có rất nhiều chuyện cô rộng lượng, cho nên không tính toán chi li.
Nhưng cô không phải nhẫn nhịn chịu đựng để anh và Phương Thanh Liên bắt nạt cô nhiều lần như vậy.
“Em định làm gì?”