Chương 1708
Lục Kiến Thành cũng kiềm không được mà nói: “Cha là cha của con đây!”
Trong phòng bệnh phát ra tiếng cười vui vẻ.
“Ông xã, anh đã đặt tên cho con chưa?” Nam Khuê đột nhiên hỏi.
Lục Kiến Thành nhìn cô rồi nghiêm túc nói: “Con là do em trải qua muôn vàn khó khăn để sinh ra, em là người có công, cái tên này để cho em đặt.”
Nam Khuê nghĩ một lúc, sau đó từ từ nói ra một cái tên: “Tinh Thần, vậy đặt tên là Lục Tinh Thần đi!”
Giữa mặt trời, mặt trăng và các vì sao, con là điều quý giá nhất.
Lục Kiến Thành vui vẻ gật đầu: “Tinh Thần của của chúng ta thật xinh xắn, hứa với cha, sau này trưởng thành rồi con không được tùy tiện gả cho người con trai nào đấy nhé.”
Trải qua hết một ngày đầy náo nhiệt, tối đến, sau khi tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Nam khuê liền hỏi một câu hỏi mà cô vẫn luôn rất lo sợ, thậm chí là không dám nói ra: “Ông xã, Họa Họa đâu rồi? Cậu ấy có ổn không?”
Lục Kiến Thành nhớ ra, lúc ở cửa phòng phẫu thuật đã nhìn thấy Chu Tiễn Nam và Đông Họa.
Nói thật là tình hình không được tốt.
Thậm chí có thể nói là tồi tệ.
Cả hai người đều có vết thương trên người, nhiều vết bầm tím và chảy máu.
Hơn nữa Đông Họa rõ ràng là bị ức hiếp, cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết được.
Thấy Lục Kiến Thành im lặng, trái tim Nam Khuê càng cảm thấy nặng nề hơn.
“Ông xã, anh đừng dọa em!” Nam Khuê rất sợ hãi.
Lục Kiến Thành ôm lấy cô: “Bà xã, em đừng lo lắng, anh cũng không chắc chắn, nên không dám tùy tiện nói, trước tiên chúng ta đừng nên tự hù dọa bản thân mình.”
“Anh sẽ đi tìm Chu Tiễn Nam đến dây, để em đích thân hỏi anh ấy, được không?”
Nam Khuê lập tức gật đầu: “Được.”
Chu Tiễn Nam rất nhanh đã tới, khi tới nơi nhìn thấy Nam Khuê đã tỉnh lại, hơn nữa còn đang hồi phục rất tốt, cuối cùng anh ấy cũng cảm thấy nhẹ lòng.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Anh ấy chủ động hỏi thăm.
“Chỉ là vết thương còn hơi đau một chút, những thứ khác đều ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lấy hết can đảm, Nam Khuê mới hỏi: “Tiễn Nam, Họa Họa cô ấy rốt cuộc thế nào rồi? Xin anh hãy nói cho tôi biết sự thật, được không?”
“Khuê Khuê” Chu Tiễn Nam nhìn Nam Khuê thành thật nói: “Tôi không thể nói dối em, cô ấy quả thực đã chịu một vài tổn thương, lúc tôi tới thì quần áo trên người cô ấy đã bị xé rách rất nhiều, cô ấy sợ hãi ngồi co ro trong góc, cả người run bần bật.”
“Nhưng tôi muốn nói cho em biết, Họa Họa không bị xâm hại, hơn nữa cô ấy mạnh mẽ và lạc quan hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”
“Vậy nên, tôi tin cô ấy nhất định có thể vượt qua được chuyện lần này.”
Mặc dù còn rất lo lắng, nhưng những lời của Chu Tiễn Nam cuối cùng cũng khiến Nam Khuê an tâm phần nào, trong lòng cảm thấy tốt hơn nhiều.