CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1722

Họ đứng giữa một biển hoa hồng xinh đẹp.

Nhạc lãng mạn trong đại sảnh cũng đã chuẩn thành điệu nhạc du dương.

Giọng nói của Lục Kiến Thành vô cùng rõ ràng, trầm thấp mà lại gợi cảm: “Khuê Khuê, lúc chuẩn bị những thứ này, anh đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói, thậm chí anh còn sợ mình nói không được tốt nên đã chuẩn bị sẵn một bản nháp.”

“Nhưng lúc này anh cảm thấy anh không cần gì cả.”

“Giờ phút này, anh chỉ muốn nói những cảm xúc chân thật nhất trong lòng mình dành cho em, những năm này chúng ta đã phải trải qua quá nhiều chuyện, em từ một thiếu nữ xinh đẹp mà gả cho anh, trở thành bà Lục, đến bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ, vì anh mà sinh con dưỡng cái, cho anh một ngôi nhà ấm áp.”

“Anh cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc nhiều hơn vui vẻ.”

“Hôm nay, khi thấy em ôm Tinh Thần đi vào, lời anh muốn nói với em không phải chỉ là anh yêu em.”

Nam Khuê đã cảm động đến bật khóc, nước mắt tuôn rơi như suối.

Giọng Lục Kiến Thành càng chậm và kiên định hơn: “Khuê Khuê, anh muốn nói cho em biết rằng, cho dù sau này em có thân phận gì, trong lòng anh, em vĩnh viễn là người yêu của anh, là vợ của anh, sau đó mới là mẹ của con anh.”

“Hôm nay không chỉ là tiệc đầy tháng của Tinh Thần mà anh còn muốn nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với em. Bà xã, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh; cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã vì anh sinh con dưỡng cái; càng cảm ơn em đã hiểu và bao dung cho tất cả mọi thứ của anh.”

“Cả đời này của anh, chuyện may mắn nhất chính là gặp em.”

“Trước khi gặp em, anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, anh không tin quỷ thần, không tin vào luân hồi; nhưng bây giờ anh mong trên thế gian này có luật luân hồi, như vậy thì có qua bao nhiêu đời anh cũng đều có thể tìm được em.”

“Bà xã, đời đời kiếp kiếp sau này, em cũng là của anh.”

Lục Kiến Thành nói xong, Nam Khuê chỉ cảm thấy trên tay mình mát lạnh.

Khi cúi đầu xuống nhìn, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương vô cùng lớn.

Ánh đèn chiếu xuống khiến viên kim cương tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

“Sao lại đổi cái khác rồi?” Nam Khuê nín khóc hỏi.

“Viên kim cương trước đó nhỏ quá, anh đã sớm muốn đổi cái khác lớn hơn cho em. Hơn nữa cái này vừa với ngón tay em, sẽ không vướng tay em.”

Lục Kiến Thành nói xong nâng tay Nam Khuê lên, thành kính hôn lên mu bàn tay cô một cái.

Nam Khuê nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, trong lòng cảm động không thôi.

Không phải vì anh đổi chiếc nhẫn kim cương khác lớn hơn.

Mà là vì sự cẩn thận và tri kỉ của anh.

Khi đến giai đoạn mang thai cuối, vì ngón tay sưng lên nên cô đã cởi nhẫn ra một thời gian.

Cô vốn định đợi sinh xong Tinh Thần rồi lại đeo lên.

Nhưng kích thước đã nhỏ hơn trước.

Cô đã thử rất nhiều cách vẫn không thể đeo được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi