CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1726

“Hai người muốn mẹ vừa tỉnh lại đã phải lo lắng cho hai người sao?”

Những lời này quả nhiên làm họ dao động, hai người đều nghe lời đi ngủ.

Nam Khuê ngồi trông Vân Thư.

Khoảng hơn hai giờ, Nam Khuê bỗng nhiên cảm giác được ngón tay Vân Thư không ngừng động đậy.

Sau đó gần như là cử động không ngừng.

Cô cũng cảm giác được mí mắt của bà đang động.

Nam Khuê gần như nín thở, không dám chớp mắt, vô cùng khẩn trương nhìn Vân Thư.

Giây phút này cô có dự cảm mãnh liệt rằng mẹ chồng sắp tỉnh lại.

“Mẹ, con là Khuê Khuê!”

“Mẹ, mẹ có thể nghe được tiếng con, đúng không?”

“Mẹ, cố lên, con van xin mẹ, mẹ mau mở mắt, mau mở mắt nhìn con đi.”

“Không phải mẹ thích cháu gái sao? Con đã sinh một bé gái rất đáng yêu, con bé tên là Tinh Thần, ban ngày bé còn ở bên cạnh mẹ nói chuyện nữa, mẹ cố lên, mẹ chỉ cần mở to mắt là có thể thấy bé.”

Mí mắt Vân Thư không ngừng động đậy, một giây sau, đôi mắt bà từ từ mở ra.

Khi thấy bà thật sự mở mắt ra, Nam Khuê lập tức kích động.

“Mẹ, mẹ thật sự tỉnh rồi!”

Nam Khuê kích động ôm lấy bà.

“Vất vả cho con rồi, đứa bé này, muộn như vậy còn trông mẹ.”

“Không vất vả, mẹ, chỉ cần mẹ có thể tỉnh lại là tốt rồi.” Nam Khuê vui đến mức nói năng loạn xạ: “Đúng rồi, cha và Kiến Thành biết thì sẽ rất vui, mỗi ngày bọn họ đều ngóng trông mẹ tỉnh dậy.”

“Mẹ, mẹ chờ một chút, con…con đi gọi họ.”

Nam Khuê không dám trì hoãn, cô lập tức chạy vào phòng trong, vui vẻ gọi to: “Kiến Thành, cha, mau…mau dậy đi, mẹ tỉnh rồi!”

Phản ứng của hai người cũng rất nhanh.

“Khuê Khuê, con nói thật sao?”

Lục Minh Bác nói xong rồi lập tức xông ra ngoài.

Nam Khuê và Lục Kiến Thành đi phía sau.

Ra đến nơi thì thấy Lục Minh Bác đã ôm Vân Thư khóc.

“Thư Nhi, quá tốt rồi, cuối cùng bà cũng tỉnh.”

Chỉ mới nói được một câu mà ông đã nghẹn ngào không nói nên lời.

Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau dừng bước.

So với họ thì lúc này vợ chồng họ cần nhau hơn.

Cho nên họ yên lặng đứng một bên, không tiến lên quấy rầy.

Lục Minh Bác ôm chặt lấy Vân Thư, ánh mắt của ông nhìn bà không chớp.

Mãi đến khi xác định chắc chắn bà đã tỉnh lại chứ không phải ông nằm mơ, trên mặt ông mới xuất hiện ý cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi