Chương 178
Nhìn cô như vậy, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
Anh nắm lấy ngón tay cô, dịu dàng an ủi: “Nam Khuê, đừng như vậy, anh chỉ nghe một cuộc điện thoại mà thôi.”
“Thật sao?” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, không nói nhiều thêm một chữ.
Cô rủ ánh mắt xuống, cuốn mình vào chăn, sau đó đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn vàng yếu ớt trên tường khiến căn phòng không quá tối.
Hai phút sau Lục Kiến Thành quay về sau khi nghe xong điện thoại.
Cả người Nam Khuê gần như đều ở trong chăn, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ.
Anh có chút do dự, nhìn cô lên tiếng: “Xe của Thanh Liên bị dừng ở trên núi, anh đi đón cô ấy một chút, sẽ lập tức quay về.”
Nam Khuê nháy nháy mắt, không nói gì.
Lục Kiến Thành nghiêng người xuống giường, ngón tay thon dài vuốt vầng trán cô, sau đó cúi đầu, định hôn lên trán cô một cái.
Nam Khuê như cảm nhận được, cô lập tức quay đầu né tránh.
Tay Lục kiến Thành lập tức cứng ngắc lúng túng giữa không trung.
Anh thu tay, thấp giọng hứa hẹn: “Anh chỉ đi một lúc, đêm nay nhất định trở về.”
Anh lập tức đi thay đồ, mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài.
Giọng Nam Khuê đột nhiên vang lên trong màn đêm: “Lục Kiến Thành, anh hứa hẹn hay như vậy, nhưng anh có nghĩ đến chuyện tối nay anh không về được không? Như vậy thì có phải vả mặt nhanh quá rồi không?”
“Đêm nay anh nhất định sẽ về.” Lục Kiến Thành chắc chắn nói.
“Vậy sao?” Nam Khuê cười.
“Nhưng lời hứa của anh đã không còn có giá trị gì với tôi nữa rồi, toàn bộ đều giống như những lời nói hoang đường vụng về mà thôi.”
Cô đã từng ngây thơ, đã từng ngốc nghếch tin tưởng lời anh nói, nhưng kết quả thì sao? Điều cô nhận được không phải là sự cảm ơn và áy náy của anh, mà là từng lần lừa dối.
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành gọi tên cô, trong giọng nói cũng nhận ra được anh đã tức giận.
“Muốn tôi liệt kê từng lần cho anh nghe sao?”
Nam Khuê thống khổ nhớ đến những lần mình tổn thương đầy mình do những lời nói dối đó.
“Đêm hôm đó anh nhận một cuộc điện thoại, tôi hỏi anh chuyện gì, anh nói không có chuyện gì. Nhưng tôi vừa ngủ anh đã rời giường bỏ đi, cả đêm không về, Lục Kiến Thành, anh vẫn nghĩ tôi không biết, nhưng thật ra tôi biết hết, đêm hôm đó tôi căn bản không ngủ, tôi không nói vì tôi khinh thường việc vạch trần anh mà thôi.”
“Còn bây giờ, anh nói chỉ nhận một cuộc điện thoại, nhưng chưa được năm phút đã trở thành ra ngoài đón cô ta.”
“Anh nói đêm nay anh sẽ về? Anh cảm thấy nếu như anh là tôi thì anh có tin hay không?”
Giọng Nam Khuê vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức cô còn cảm thấy khi nói những lời này đều không phải chuyện của cô.
“Lục Kiến Thành, có thể tôi hơi ngốc, không thuộc về kiểu người vô cùng thông minh, nhưng tôi chỉ hơi ngốc mà thôi, tôi không ngu.”
“Rốt cuộc anh độc ác đến mức nào mới có thể làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác như vậy chứ?”