CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 199

Đột nhiên cô và mấy người bảo vệ bị tách ra, đám người điên cuồng chạy lại, Nam Khuê hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì, nháy mắt bị đẩy ngã xuống đất.

Fan hâm mộ thấy cô không phải Lâm Niệm Sơ thì lập tức lướt qua cô chạy vào bên trong.

Trong chớp mắt tình huống càng hỗn loạn hơn.

Nam Khuê chen chúc trong đám người, điện thoại cô đột nhiên vang lên, nhưng cô đã không thể nhận, cũng không có tâm trạng mà nghe.

Người nối tiếp nhau lao đến.

Không gian trước mặt Nam Khuê càng ngày càng nhỏ lại, càng ngày càng chật chội.

Người bên cạnh cố gắng muốn kéo cô lên, nhưng vòng vây người như sóng biển, từng đợt từng đợt một liên tiếp ào vào.

Điện thoại di động của cô cũng bị rơi trên mặt đất, Nam Khuê vươn tay muốn nhặt lên.

Đột nhiên chân cô bị ai đó dẫm lên.

Lần thứ nhất, lần thứ hai…

“Đau…”

Nam Khuê cau mày hét to.

Nhưng cũng không có tác dụng, những người kia vẫn lướt qua cô điên cuồng đi về phía trước.

Trước mắt là một màu đen, chỉ có bóng người chồng lên nhau, toàn bộ đều là tiếng người.

Ngay lúc cô cảm thấy không thể hít thở được nữa, đột nhiên trên tay cô xuất hiện một sức mạnh.

Một giây sau cô được kéo vào một vòng ngực rộng rãi mạnh mẽ, tay của cô được ai đó kéo lên, toàn thân được nhấc lên khỏi mặt đất.

Bên tai xuất hiện giọng nói mạnh mẽ: “Lập tức gọi điện thoại cho cục cảnh sát gần đây, để họ cho người đến khống chế tình huống, sơ tán tất cả những người bị nhốt.”

“Vâng, đội trưởng.”

Nam Khuê cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Cô vừa nâng mắt lên đã thấy Chu Tiễn Nam trong đám người.

Khuôn mặt anh ấy lạnh lùng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả đường cong khuôn mặt cũng cứng rắn, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy anh ấy như một người anh hùng được bao phủ bởi ánh sáng bước đến bên cô.

Rất nhiều năm sau, trong một buổi chiều có ánh nắng dịu dàng và gió thổi nhẹ nhàng, Nam Khuê mãi nhớ đến ngày hôm nay.

Nhớ đến lúc Chu Tiễn Nam mang theo ánh sáng, vượt qua mọi chông gai, giống như kỳ tích xuất hiện trong thế giới của cô, giống như một vị thần cứu rỗi mọi thứ.

Anh ấy mang cô thoát khỏi nơi ồn ào, chen chúc, ầm ĩ này.

“Đi theo tôi.” Chu Tiễn Nam nói.

“Được.” Nam Khuê lúng túng gật đầu.

Mãi cho đến khi hai người đến tầng hầm gửi xe Nam Khuê mới thở một hơi nặng nề, sau đó nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Cảm ơn anh, sao anh lại ở đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi