Chương 204
Nam Khuê tìm wechat của anh ấy, soạn một tin nhắn gửi đi: “Anh Chu, hôm nay thật sự cảm ơn anh, vừa rồi thật xin lỗi, hôm nào có thời gian tôi nhất định sẽ tự mình xin lỗi anh, mời anh uống cà phê.”
Lúc này trong trung tâm thương mại đã sơ tán gần xong.
Chu Tiễn Nam thở dốc một hơi, vừa ngồi xuống cầu thang.
Anh ấy nhìn wechat của Nam Khuê, ngẩn người một lúc lâu.
Lục Kiến Thành?
Người nhà họ Lục.
Giây phút biết cô có chồng, biết cô có thai, đúng là anh ấy cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhưng anh ấy không ngờ rằng chồng của cô lại là Lục Kiến Thành.
Xưa nay anh ấy không quan tâm đến chuyện làm ăn, từ trước đến nay cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng nhà học Lục, nhất là vị tổng giám đốc tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu lớn này, anh ấy được mẹ và chị kể cho nghe qua không ít.
Phần lớn đều là khen ngợi và khích lệ.
Nhìn tin nhắn kia, Chu Tiễn Nam do dự một lúc lâu, cuối cùng là nên trả lời hay không đây.
Cuối cùng ngón tay thon dài vẫn nhấn vào màn hình trả lời tin nhắn.
“Khách sáo rồi.”
Vừa đánh xong chữ, Chu Tiễn Nam lập tức xóa.
“Chút việc nhỏ mà thôi, không cần để ở trong lòng.”
Đánh xong anh ấy lại xóa.
Lặp đi lặp lại mấy lần, một câu phù hợp anh ấy cũng không nghĩ được.
Lúc này Đỗ Bằng đi qua, cậu ấy vừa uống một ngụm nước lớn vừa ném chai nước khác cho anh ấy: “Sếp, nhận lấy này.”
Chu Tiễn Nam để điện thoại di động xuống, vặn nắp chai ngửa đầu lên uống.
Có thể là do mới bận rộn mấy tiếng, cũng có thể do thật sự mệt mỏi nên Chu Tiễn Nam mới cầm chai lên uống một hơi đã thấy đáy.
Nhưng dù uống nhanh thì cách uống nước của anh ấy vẫn rất tao nhã.
Đỗ Bằng uống nước cũng uống từng ngụm lớn, mặc dù Chu Tiễn Nam uống vội nhưng gần như không để rơi một giọt nước nào, nhất là lúc uống nước, hầu kết di chuyển nhìn vô cùng đẹp mắt, nhìn đặc biệt gợi cảm.
Sau khi uống xong, anh ấy đưa chai cho Đỗ Bằng.
Lúc Đỗ Bằng đưa tay nhận chai nước có vô tình nhìn điện thoại của Chu Tiễn Nam.
Cậu ấy lập tức hưng phấn: “Sếp, anh thật giỏi, nhanh như vậy đã có wechat của mỹ nữ kia, còn nói chuyện nữa, lần này thật sự có chị dâu rồi.”
“Đừng có nói linh tinh.” Chu Tiễn Nam liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.
Đỗ Bằng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi vứt chai nước.
Sau khi vứt xong chai, cậu ấy vẫn không quên mà nhắc nhở: “Sếp, anh lề mề cái gì nữa, mau trả lời wechat đi.”
“Mặc dù em chưa từng yêu đương nhưng chút chuyện này em vẫn biết, wechat của con gái nhất định phải trả lời thật nhanh.”
“Cậu cảm thấy cái nghề này của chúng ta đáp ứng được điều đó sao?”