Chương 212
Lục Kiến Thành vừa nghe, lập tức vén chăn lên.
Khi nhìn thấy toàn bộ chân Nam Khuê đều là vết bầm tím và vết máu, đôi mắt của anh ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Đồng thời cũng tự trách sâu sắc..
Chết tiệt, tại sao anh không phát hiện ra cô bị thương nặng như vậy?
Nghe thấy bên kia không có động tĩnh gì, Lâm Niệm Sơ có chút sốt ruột: “Này, Lục Kiến Thành, anh đừng nói là đến bây giờ anh cũng không biết chuyện Khuê Khuê bị thương chứ?”
“Là tôi sơ ý.” Lục Kiến Thành không có ý định từ chối hay phủ nhận.
Tuy rằng đã sắp nổi giận, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn cố nén lửa giận, hỏi: “Vậy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, anh cũng không biết sao?”
“Nói rõ ràng, hôm nay xảy ra chuyện gì? Không phải các cô đi mua sắm sao?”
Trái tim Lục Kiến Thành lập tức treo lên, trong lòng anh mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Ai nói đi dạo phố sẽ không xảy ra tai nạn, chính là bởi vì đi dạo phố mới nguy hiểm, hôm nay tôi và Khuê Khuê vốn rất vui vẻ, kết quả lúc trở về gặp bạn gái cũ còn có em gái của anh.”
“Bọn họ bắt nạt Nam Khuê?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Có tôi ở đây, bọn họ không có lá gan đó, nhưng Lục Kiến Thành, tôi khuyên anh nên quản em gái của nah, rốt cuộc ai cho cô ta gan lớn vậy, vừa xông lên đã muốn đánh Khuê Khuê?”
“Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ấy bị thương?”
“Sau đó, hành tung của tôi bị lộ, bị fan vây kín, hơn nữa phần lớn người đến đều là anti-fan, tôi bảo Khuê Khuê đi ra ngoài trước, kết quả lúc cô ấy đi ra ngoài thì tình hình mất khống chế, cô ấy ngã xuống, nhất định bị người ta giẫm phải, sau đó nghe nói có người cứu cô ấy, nếu không Khuê Khuê nhất định sẽ…”
Sau đó, Lâm Niệm Sơ không nói nữa, để lại cho Lục Kiến Thành tự mình suy nghĩ.
Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lại nhìn về phía vết thương nông sâu trên đùi Nam Khuê.
Trái tim anh đột nhiên thắt lại với nhau.
Vừa nghĩ đến tất cả những gì cô gặp phải ở trung tâm mua sắm, Lục Kiến Thành lập tức lâm vào tự trách và hối hận sâu sắc.
Vừa rồi anh còn hiểu lầm cô, Lục Kiến Thành, anh thật đáng chết.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Nam Khuê cảm thấy chân cô dường như bị người ta nắm lấy, giống như đang xoa bóp.
Ấm áp, rất thoải mái.
Nơi bị thương cũng truyền đến một cảm giác mát mẻ, không còn đau đớn.
Thế nhưng, thật sự cô quá mệt, căn bản không mở nổi mắt để nhìn một cái.
Hoặc có lẽ tất cả điều này là một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có rất nhiều thứ tốt đẹp.
Nhưng một khi mở mắt ra, thì không có gì cả.
Sau khi xoa bóp, Lục Kiến Thành bôi thuốc cho Nam Khuê, vết thương có vết trầy xước có vết máu, anh dán băng lên vết thương.
Nhìn đôi chân trắng nõn của cô phủ đầy dấu vết xanh đỏ, Lục Kiến Thành cảm thấy khó chịu.
Lúc này, Lâm Tiêu gọi tới: “Tổng giám đốc Lục, tôi vừa mới điều tra được, thiếu phu nhân quả thật bị vây kín ở trong trung tâm thương mại, cảnh tượng rất mất khống chế, anh xác định muốn xem?”