Chương 225
“Mau gọi 120.” Anh nhìn về phía Nam Khuê, nói lớn tiếng.
Nam Khuê bị cảnh tượng trước mắt kích thích, cô đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới lại là như vậy.
Cả người đứng chết lặng một lúc.
Thấy cô cứ đứng bất động, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hét lớn: “Còn sững sờ làm gì nữa? Gọi 120 đi!”
“Em…” Nam Khuê nhìn Lục Kiến Thành, ngực nghẹn lại.
Nhưng nhanh chóng trả lời: “Em lập tức gọi ngay.”
Sau khi gọi 120, Nam Khuê buông tay xuống, sững sờ nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Lục Kiến Thành ôm chặt Phương Thanh Liên, giống như ôm người yêu thân thiết nhất, anh không ngừng nói chuyện, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ.
Tay anh, một tay nắm tay Phương Thanh Liên.
Tay kia nâng mặt cô ta, tỉ mỉ vuốt ve.
Nam Khuê nhìn, nhịn không được nhếch môi cười ngượng.
Nụ cười đó, nhàn nhạt và cô đơn.
Giờ phút này, bọn họ mới là vợ chồng, cô chỉ là người xa lạ, là người ngoài cuộc mà thôi.
Ánh mắt Lục Kiến Thành, tất cả đều rơi vào trên người Phương Thanh Liên, thậm chí ngay cả một chút cũng không cho cô.
Trong mắt anh, chỉ có Phương Thanh Liên, chỉ sợ đã sớm ném cô lên chín tầng mây, quên sạch sẽ rồi.
Về phần vừa rồi, trong mắt anh, cô cũng chỉ là một người có thể giúp gọi “120”, không có gì hơn.
Nam Khuê nhìn bọn họ, yêu thương cỡ nào, dịu dàng triền miên biết bao.
Thậm chí cô còn nhìn thấy Phương Thanh Liên vừa đau đớn rên rỉ, vừa ném ánh mắt đắc ý về hướng cô đầy khiêu khích.
Nói rằng không quan tâm là giả.
Nói không buồn cũng là giả.
Thế nhưng, cô có thể lên cướp Lục Kiến Thành sao?
Trong đầu Nam Khuê đột nhiên hiện lên một suy nghĩ buồn cười, cô thậm chí còn nghĩ, nếu lúc này người bị thương không phải Là Phương Thanh Liên, mà là cô.
Là cô bị thương nặng như vậy, Lục Kiến Thành sẽ giống như bây giờ, dịu dàng như vậy, sợ hãi như vậy sao?
Có thể không?
Cô không biết.
“Kiến Thành, anh, cuối cùng anh cũng đến, anh có biết không? Em tưởng em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
“Thực xin lỗi Kiến Thành, em làm cho anh đau lòng rồi.” Phương Thanh Liên cố hết sức đưa tay sờ mặt Lục Kiến Thành.
Nhưng mà, ngay lúc vừa muốn sờ lên, tay cô ta đột nhiên rũ xuống.
Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô ta, vuốt ve mặt mình: “Đồ ngốc, đừng nói nữa, có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu.”