CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 241

“Vậy tự anh đi tìm.”

Phương Thanh Liên đuổi theo anh: “Em dẫn anh đi.”

Trong lúc nói chuyện, trong đầu cô ta hiện lên cảnh vừa nãy, Nam Khuê được một người đàn ông khác dìu, hai người cười cười nói nói, vô cùng thân mật.

Không biết Lục Kiến Thành sẽ có cảm giác gì khi nhìn thấy tình huống đó nhỉ?

Cô ta khá mong chờ đó!

Phương Thanh Liên nhếch miệng, miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Sau khi uống xong nước nóng, dạ dày Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhưng cô đã không còn dũng khí ở nơi này nữa rồi.

Nếu như không phải vì ban nãy bụng cảm thấy không thoải mái thì cô cũng đã sớm rời đi.

Mặc dù cô oán giận Phương Thanh Liên, mỗi một câu cô nói trước mặt Phương Thanh Liên đều là hùng hồn mạnh mẽ, chém đinh chặt sắt, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi, yếu đuối đến mức nào.

Đây là cô chỉ ép buộc bản thân mình cứng rắn, ép buộc bản thân phải kiên cường hơn mà thôi.

Sau khi tháo vỏ bọc xuống, cô rất yếu ớt, chỉ đụng một cái là vỡ.

Nơi này long trọng như vậy, hoàn mỹ như vậy, mơ mộng như vậy.

Nhưng tất cả đều là cho một người phụ nữ khác.

Hiện tại mỗi một lần hít thở cô cũng thấy đau đớn, mỗi một lần như một nhát dao đâm vào lòng cô.

Tha thứ cho sự nhát gan của cô, cũng tha thứ cho sự nhu nhược của cô, cô thật sự không có dũng khí.

Cô sợ.

Sợ lát nữa còn phải trơ mắt nhìn họ nắm tay nhau ân ái đi vào.

Sợ anh dùng ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng nói với Phương Thanh Liên những lời tâm tình động lòng người.

Càng sợ cô càng không chịu nổi.

Cho nên cô chỉ có thể trốn.

Sớm trốn khỏi tất cả mọi thứ.

Nam Khuê đứng dậy đi ra ngoài.

Cô không biết Chu Tiễn Nam cũng đang đi sát phía sau cô.

Khi Lục Kiến Thành đến thấy cảnh như vậy, một người trước một người sau, mặc dù một trước một sau nhưng anh cảm thấy hai người đang đi cùng với nhau.

Quả nhiên là anh ấy, nhị công tử nhà họ Chu.

Không ngờ sản nghiệp nhà họ Chu lớn như vậy, người con trai duy nhất không kế thừa gia nghiệp mà lại chạy đi làm cảnh sát.

Bỗng nhiên ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn quần áo trên người Chu Tiễn Nam.

Bộ vest kia vô cùng quen thuộc.

Anh luôn cảm thấy đã thấy qua ở đâu đó.

Lục Kiến Thành cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhanh chóng ngưng lại, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam.

Bảo sao anh cảm thấy bộ quần áo này có chút quen mặt, anh nhớ ra đây chính là bộ quần áo Nam Khuê mua ở cửa hàng quần áo nam kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi