CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 245

Phương Thanh Liên vô cùng tức giận, nhưng sâu trong đó là sự ghen ghét.

Lục Nhu đỡ cô ta, không chỉ không an ủi mà ngược lại còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

“Chị Thanh Liên, chị nói đúng, chúng ta bị như ngày hôm nay đều do Nam Khuê mà ra.”

“Thù này nhất định chúng ta phải báo.”

Phương Thanh Liên nghe xong lập tức ngồi dậy túm lấy tay Lục Nhu: “Chúng ta nhất định phải hợp tác với nhau, chỉ cần một ngày cô ta không đi thì chúng ta sẽ không có ngày nào tốt lành.”

“Chị Thanh Liên, chị yên tâm đi, em chắc chắn ở bên phía chị, về sau chỉ cần có chuyện chị cần em làm, chị cứ nói là được.”

“Được.”

Giờ phút này, trong lòng hai người đều có sự tính toán của riêng mình.

Đột nhiên ầm một tiếng, cửa bị người nào đó đẩy ra.

Phương Thanh Liên tức giận nói to: “Làm cái gì vậy? Không biết gõ cửa sao?”

Cô ta vừa dứt lời, lúc thấy người đi vào thì lập tức sửng sốt, sau đó vô cùng bối rối.

“Cô Phương cũng thật phô trương!” Vân Thư đi từ cửa vào.

Bà đi đôi giày cao gót cao mười mấy cm, mặc bộ vest màu tím, kết hợp với một đôi hoa tai lớn, toàn thân toát lên khí thế không giận cũng tự uy.

Mỗi lần thấy bà, Phương Thanh Liên đều sẽ tự động giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Vì khí thế của Vân Thư quá mạnh mẽ, ngay cả bộ vest màu tím này cũng có rất ít phụ nữ mặc lên người thể hiện được khí chất.

Nhưng bà không những thể hiện được khí chất mà lại còn mặc vô cùng đẹp, vừa khí phách vừa thời thượng.

Cho nên Phương Thanh Liên lập tức trở nên yếu đuối như con gà con, yếu ớt đáng yêu nói: “Dì, thật xin lỗi, con không biết dì đến đây.”

“Đương nhiên cô không biết rồi, cô vẫn chưa có tư cách để tôi phải thông báo trước cho đâu.”

Vân Thư đi đôi giày cao gót mười mấy cm, cộp cộp đi về phía Phương Thanh Liên.

Tiếng giày cao gót dẫm xuống đất vừa to vừa vang.

Nhất là tiếng cộp cộp… kia, mỗi một tiếng như giẫm lên tim Phương Thanh Liên một cái.

Mỗi một bước Vân Thư đến gần là nhịp tim cô ta lại nhanh hơn một chút.

Đột nhiên Vân Thư đưa tay nâng cằm Phương Thanh Liên lên, nụ cười khinh miệt nhìn cô ta: “Phương Thanh Liên, có phải tôi đã cảnh cáo cô để cô không gây sóng gió và cũng nói cô đừng có phá hoại tình cảm của Nam Khuê và Kiến Thành rồi không?”

“Lời của tôi thành gió thoảng bên tai cô rồi sao?”

Phương Thanh Liên đáng thương lắc đầu: “Dì, con không có.”

“Không có?” Vân Thư cười lạnh: “Vậy cô nói cho tôi biết đi, tiệc sinh nhật này không phải Kiến Thành làm sao? Hay cô muốn nói cô vẫn luôn ngoan ngoãn, là con trai tôi không biết phép tắc mà đi quyến rũ cô?”

“Dì…” Phương Thanh Liên vừa khóc vừa không ngừng lắc đầu.

Nước mắt chảy xuống như vòi nước vậy.

Chỉ tiếc Vân Thư không chút thương tiếc gì với dáng vẻ bạch liên hoa này của cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi