CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 259

Nam Khuê không thể tin được, cô cảm thấy mắt mình nhìn nhầm, nhìn thấy mờ mờ nên sinh ra ảo giác.

Thế nhưng, trời đang mưa to, người đàn ông cầm ô, dáng người cao lớn càng lúc càng gần, lúc đó Nam Khuê mới biết mọi thứ đều là thật.

Lục Kiến Thành vậy mà thực sự đã đến?

Làm sao anh ấy có thể đến đây? Đây là điều mà có nằm mơ cô cũng không dám mơ tới.

“Nam Khuê….”

Với giọng nói quen thuộc, Lục Kiến Thành đặt ô xuống, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô.

“Trước khi ra ngoài sao lại không xem dự báo thời tiết? ”

“Còn nữa, trời mưa to như vậy, không biết gọi điện bảo anh đến đón em sao?”

Rõ ràng là có sự quan tâm trong giọng điệu của Lục Kiến Thành.

“Không phải anh đang ở công ty à?”

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ gọi điện cho anh ngay lập tức.

Nhưng kể từ sau khi những chuyện gần đây lần lượt xảy ra, cho dù thế nào cô cũng không có can đảm để gọi nữa.

“Công ty là quan trọng? Hay là vợ quan trọng?” Lục Kiến Thành trả lời.

Câu trả lời của anh chắc nịch, như thể đó là điều đương nhiên.

Nam Khuê thừa nhận, trái tim cứng rắn của cô lại một lần nữa bị đập vỡ, sau đó chỉ còn lại một mớ hỗn độn mềm mại.

Anh lúc nào cũng như vậy, khiến cô mình mẩy đầy thương tích, rồi lại vô tình khiến cho cô cảm động giữa một mớ hỗn độn.

“Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Lời vừa dứt, lúc này Lục Kiến Thành mới nhận ra trên người Nam Khuê đang mặc áo khoác của đàn ông.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy người đàn ông đứng ở một góc khác của căn chòi, vẫn luôn đứng quay lưng lại với anh.

Bóng lưng đó, anh cảm thấy có chút quen thuộc.

Đúng vào lúc này, Chu Phượng Kiều cũng đã đến.

Cô xuống xe, cầm ô chạy nhanh vào căn chòi, sau đó đi về phía Chu Tiễn Nam: “Anh, em tới rồi, chị này chắc hẳn là bạn của anh nhỉ.”

Chu Tiễn Nam thực ra đang cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Lý do rất đơn giản, anh không muốn vì sự tồn tại của mình mà gây rắc rối cho Nam Khuê.

Thế nhưng Chu Phượng Kiều lại đến vào đúng lúc này, phá vỡ mọi thứ tại căn chòi.

Đột nhiên, Lục Kiến Thành đi tới chỗ Chu Tiễn Nam.

Những bước đi của anh, chậm chạp và nặng nề, mang theo sự tức giận và thù địch dễ để nhìn ra.

Đúng vào lúc anh chuẩn bị mở miệng, thì Nam Khuê lập tức bước lên phía trước nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Nếu anh đã tới rồi, vậy thì chúng ta về nhà thôi!”

Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại, thực sự khiến người khác cảm thấy hưởng thụ.

Nếu như là bình thường, Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ không nói hai lời mà nắm tay đưa Nam Khuê về nhà rồi.

Nhưng hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vì Chu Tiễn Nam mới quay sang lấy lòng anh, thậm chí cúi đầu cầu xin anh như thế, trong lòng anh liền nghẹn một cục giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi