Chương 273
“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành lên tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Ừm?” Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía anh.
Lục Kiến Thành đưa tay sờ khóe miệng mình, dùng cách này để nhắc nhở.
Nam Khuê cũng nhanh chóng phản ứng lại, cô đưa tay lau miệng theo bản năng, nhưng do không biết rõ vị trí nên ngược lại không lau hết vết sữa mà còn làm cả bờ môi bị dính sữa.
Lục Kiến Thành đứng dậy, dáng người cao lớn đi đến bên người Nam Khuê, sau đó dừng lại.
Anh đột nhiên cúi người, lòng bàn tay ấm áp chạm vào khóe miệng Nam Khuê, nhẹ nhàng lau vết sữa đi.
Trái tim Nam Khuê điên cuồng đập.
Dù sao cũng là người đàn ông cô yêu mười năm, đột nhiên đối xử dịu dàng với mình, lại còn có hành động thân mật với mình như vậy, trái tim cô không thể nào bình lặng như nước được.
Nhưng tim đập loạn như hươu lại là một chuyện.
Bên ngoài, Nam Khuê vẫn ngồi thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn được ra tâm trạng đang dao động lúc này.
Sau khi dùng ngón tay lau vết sữa đi, Lục Kiến Thành lại rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho Nam Khuê.
Từ đầu đến cuối anh đều cúi người, không nói lời nào, cứ như vậy cẩn thận lau cho cô.
Trong một giây phút nào đó Nam Khuê nghi ngờ mình là một món đồ cổ quý giá, mà Lục Kiến Thành chính là người yêu đồ cổ, vì muốn đánh bóng món đồ cổ đó nên mới nghiêm túc như vậy.
Mãi cho đến khi lau xong miệng cho cô Lục Kiến Thành mới đứng dậy, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười cưng chiều: “Cũng không phải đứa nhỏ nữa, sao lại tự biến mình thành mèo hoa thế này?”
“Mèo hoa không tốt sao, tôi cảm thấy mèo hoa đẹp hơn mèo trắng nhiều.” Nam Khuê cố tình nói.
Lục Kiến Thành hơi gật đầu: “Ừm, mèo hoa rất tốt, rất xinh đẹp.”
Nam Khuê: “…”
Hôm nay anh bị sao vậy?
Lại còn hùa theo cô, không giống anh chút nào.
Cơm nước xong xuôi, Lục Kiến Thành đến công ty, Nam Khuê ở trong nhà nghỉ ngơi.
Vì sắp chuẩn bị đi làm, bước lên con đường mới trong đời, hơn nữa công việc ở bệnh viện một khi bắt đầu sẽ vô cùng bận rộn nên mấy hôm nay cô muốn bản thân nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Kiến Thành mới rời đi được mấy phút thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nam Khuê cho là anh quên đồ, cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi mở cửa.
Kết quả người trước mặt cô là Đỗ Quốc Khôn.
Nhìn thấy ông ta, Nam Khuê gần như muốn lập tức đóng cửa lại.
Nhưng đã muộn, Đỗ Quốc Khôn đứng chắn trước cửa, một tay mạnh mẽ giữ cửa lại: “Không chào đón cha như vậy sao?”
“Cha cũng không còn cách nào khác, nếu như không phải cha gọi cho con nhiều như vậy nhưng con không nghe thì cha cũng sẽ không tìm đến đây.”
“Tôi hiểu ông quá rồi, ông gọi cho tôi ngoài đòi tiền ra thì còn chuyện gì khác sao?” Nam Khuê lạnh lùng nói.
Đỗ Quốc Khôn lập tức giải thích: “Nam Khuê, lần này con hiểu lầm cha rồi, cha không đến để đòi tiền con, cha có chuyện quan trọng muốn nói với con.”