CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 294

Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”

“Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách này để trói buộc anh ấy về với con thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

“Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng là một vũng nước đọng ao tù mà thôi, nếu như có một ngày con và anh ấy rạn nứt, thế thì chia tay là kết cục tốt nhất rồi.”

Mấy lời này Lục Minh Bác hết sức đồng cảm.

Ông làm sao mà không biết chứ, cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là một vũng nước đọng, giống như ông và Vân Thư vậy.

“Thôi bỏ đi, nếu con đã nói như thế thì cha đây cũng không ép buộc con, nhưng chúng ta vẫn hy vọng các con có thể ở bên nhau.”

“Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ.”

Lúc từ nhà họ Lục đi ra, Nam Khuê bất ngờ nhìn thấy Lục Nhu.

Lần gặp nhau này, Lục Nhu đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta không đâm chọc khiêu khích gì.

Nam Khuê đoán, không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta với mẹ trôi qua chắc cũng không tốt lắm.

Chứ không thì chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa như thế với cô đâu, lại còn chủ động đánh tiếng chào hỏi nữa chứ.

Nam Khuê đoán không sai, lần này Lục Nhu tới nhà họ Lục cũng là vì hy vọng Lục Minh Bác sẽ để ý tới mối quan hệ máu mủ này mà giúp đỡ cho mẹ con cô ta một chút.

Những ngày này cô ta cùng mẹ sống rất khắc khổ bần cùng, nhất là khi đã tiêu hết sạch số tiền dự phòng, cuộc sống càng thêm túng quẫn.

Thế nhưng Lục Nhu cũng không đạt được kết quả như ý nguyện, ngược lại còn bị trách móc thê thảm.

Vì thế lúc từ thư phòng của Lục Minh Bác đi ra, cô ta nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ hận thù.

“Nam Khuê, là cô, tất cả đều tại cô.”

“Nếu như không phải tại cô, thì tôi sẽ vẫn còn là đại tiểu thư tôn quý của nhà họ Lục, tất cả đều là cô gây ra, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”

Đúng lúc này, người hầu đem rác đã quét dọn xong từ trong thư phòng đi ra đem vứt vào trong thùng rác.

Lục Nhu lơ đãng nhìn liếc qua một cái, đột nhiên cô ta mở bừng hai mắt, nếu như cô ta không nhìn nhầm thì người trong ảnh này chính là chị Thanh Liên.

Lạ thật đấy?

Ảnh của chị Thanh Liên sao lại ở đây được nhỉ?

Chờ người hầu rời đi, cô ta lén lút nhìn xung quanh, nhanh như chớp đưa tay xuống nhặt tấm ảnh lên.

Sau đó rời khỏi nhà họ Lục lén lút như một tên ăn trộm.

Về tới nhà, lúc cô ta ghép tất cả tấm ảnh lại thành một tấm hoàn chỉnh, cô giật mình một phen, ngay lập tức gọi điện cho Phương Thanh Liên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi