CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 302

“Kiến Thành…” Cô ta đưa tay, vô cùng đáng thương giữ chặt tay Lục Kiến Thành: “Anh muốn đi sao?”

“Nếu em đã không có việc gì thì anh cũng không tiện ở lại nữa, càng không thích hợp ở qua đêm. Lúc trước anh đã từng nói, anh đã kết hôn, em chưa kết hôn, anh ở lại không tốt cho cả hai chúng ta, Nhu Nhu ở lại với em là được rồi.”

“Có việc gì gọi cho anh.”

Phương Thanh Liên nghe xong thì gần như bật khóc: “Kiến Thành, anh cũng tin vào những bức hình kia đúng không?”

“Anh cũng cảm thấy em là một người lăng nhăng, là một cô gái hư hỏng có thể tùy tiện cặp kè với nhiều người đàn ông khác nhau đúng không?”

“Hu hu… Không phải đâu, Kiến Thành, những tấm hình kia đều là giả, dù là ở trong nước hay ở nước ngoài em cũng chỉ yêu mình anh.”

Phương Thanh Liên khóc lóc thảm thương, nhưng lúc này Lục Kiến Thành chỉ thấy phiền lòng.

Vì anh rất muốn rời khỏi đây, tình trạng của Nam Khuê khiến anh rất lo lắng.

Lục Kiến Thành đẩy tay Phương Thanh Liên ra, môi mỏng lạnh nhạt nói: “Là thật hay giả không quan trọng, anh sẽ giúp em áp chuyện này xuống.”

“Anh nói cái gì? Không quan trọng?” Phương Thanh Liên không thể tin được nhìn Lục Kiến Thành.

Sự quan trọng của một người phụ nữ sao lại không quan trọng với một người đàn ông chứ?

Người đàn ông nào không muốn một người phụ nữ trong sạch chứ?

Vậy mà anh lại nói là không quan trọng.

Cho nên anh thật sự không muốn cô ta sao?

“Kiến Thành, anh không cần em nữa sao?” Phương Thanh Liên ngẩng đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Anh có vợ.” Lục Kiến Thành nghiêm túc nói.

“Vợ?” Phương Thanh Liên cười lạnh: “Cô ta tính là vợ sao, chỉ là một công cụ bằng người mà thôi, vì sao anh tình nguyện muốn cô ta mà lại không cần em chứ?”

“Kiến Thành, em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”

“Em rất tốt, nhưng cô ấy là vợ của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy.”

Đột nhiên lúc này Lục Kiến Thành nhớ đến những gì ông nội nói lúc trước.

“Con bé là một cô gái nhỏ, ly hôn, còn không có công việc, mẹ thì qua đời nhiều năm, anh em ông bà nội ngoại không có một ai, có thể nói là xung quanh không có người thân, con nghĩ xem, nếu con bé ly hôn thì sau sống như thế nào? Phải đón nhận những lời chế giễu của mọi người ra sao?”

Đúng vậy, anh không thể nào tưởng tượng được.

“Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Kiến Thành nói xong, không chút do dự, dứt khoát rời khỏi bệnh viện.

Vừa lên xe anh đã gọi điện thoại về nhà hỏi tình hình của Nam Khuê.

Nhận được câu trả lời chắc chắn: Thiếu phu nhân rất ổn, mọi thứ đều như thường ngày, không có chút khác lạ.

Nghe vậy, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng lúc thấy Nam Khuê, Lục Kiến Thành mới biết cái gọi là bình thường này khác thường bao nhiêu.

Lúc anh về, Nam Khuê đang ăn cơm tối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi