CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 311

“Thiếu phu nhân, tôi đưa cô về.” Lâm Tiêu cầm một chiếc ô rất to, cung kính nói với Nam Khuê.

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn chiếc ô cậu ấy đang cầm, đột nhiên nói: “Đưa ô cho anh ấy đi.”

“Chiếc ô này che mưa che gió vô cùng tốt, tổng giám đốc Lục nói để tôi dùng nó che mưa cho thiếu phu nhân.”

Nam Khuê cười nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Đưa cho anh ấy đi, tôi không cần.”

Ngay cả anh cô còn không cần chứ nói gì đến một chiếc ô của anh?

“Thiếu phu nhân, chuyện này…” Lâm Tiêu có chút khó xử.

“Vậy tôi tự mình đi.” Nhìn Nam Khuê có vẻ muốn tiến lên cầm ô, Lâm Tiêu lập tức đồng ý: “Thiếu phu nhân, cô chờ một lúc, tôi lập tức đi.”

“Vớ vẩn.”

Lúc Lục Kiến Thành nghe Nam Khuê nhất định muốn đưa ô cho anh thì vô cùng tức giận.

“Tổng giám đốc Lục, tôi thấy thiếu phu nhân rất kiên quyết, chắc cô ấy rất lo cho ngài, ngài vẫn nên nhận thì hơn, cho dù làm ra vẻ chút cũng được.” Lâm Tiêu ở bên cạnh hết lòng khuyên.

Lục Kiến Thành không nhận, cắn răng nhận lại: “Đồ đã đưa rồi tôi cũng không muốn nhận lại, nếu cô ấy đã không cần thì vứt đi.”

Nói xong tay lớn của anh vung lên, chiếc ô kia lập tức rơi xuống mặt đất.

Mặc dù trời đã tối, mưa cũng rất lớn nhưng trong màn mưa dày đặc, Nam Khuê vẫn có thể nhìn thấy rõ chiếc ô kia bị anh ném xuống đất.

Lúc đầu chiếc ô còn bị gió lớn thổi xoay tròn trên mặt đất mấy vòng.

Nhưng chiếc ô nhanh chóng bị mưa làm ướt nhẹp, bên trong chứa càng ngày càng nhiều nước, càng ngày càng nặng.

Cuối cùng không thổi được nữa.

Trái tim Nam Khuê đau đến tê liệt.

Cô cảm thấy cô giống như chiếc ô kia vậy.

Giữa hè cô không sợ nắng nóng, chỉ muốn mang đến cho anh một chút mát mẻ, mùa đông cô không sợ lạnh lẽo, chỉ muốn mang lại cho anh chút ấm áp.

Cô mang theo một trái tim không chút tạp chất chạy về phía anh.

Nhưng anh lại không cần.

Anh cứ như vậy tùy tiện vứt sang một bên.

“Nam Khuê, từ bỏ đi! Anh ấy không yêu mày, hơn nữa vĩnh viễn cũng không yêu mày, chẳng lẽ đến giờ mày vẫn chưa hết hi vọng sao?”

Đúng vậy, đáng lẽ nên hết hi vọng.

Sớm nên hết hi vọng rồi mới phải.

Mưa to như trút nước, càng ngày càng lớn hơn, bóng dáng Lục Kiến Thành biến mất trong xe, sau đó chiếc xe đen kia lập tức biến mất trong màn mưa.

Càng đi càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy gì cả.

Lúc này Lâm Tiêu tiến đến, cậu ấy vừa muốn nói gì đó thì bị Nam Khuê cắt lời: “Cậu không cần đưa tôi về đâu, đi cùng anh ấy đi.”

Lâm Tiêu khó xử: “Thiếu phu nhân, đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc Lục.”

“Vậy cậu có biết vì sao anh ấy lại một mình đi ra ngoài không?”

Lâm Tiêu lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi