Chương 321
“Được, tôi tin anh.”
Tin tưởng không chút do dự.
Khi Nam Khuê nằm trên bàn cấp cứu, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kĩ càng.
Ngọn đèn trên đầu to lớn, sáng rực rỡ và chói mắt.
Tuy nhiên, cô không nhắm mắt.
Cô không những không nhắm mắt mà còn mở to mắt ra.
Có sợ không?
Đương nhiên cô sợ, rất sợ, toàn thân cô lạnh băng, run lẩy bẩy.
Nhưng càng như thế, cô càng muốn mình tỉnh táo, muốn cho mình nhớ kỹ nỗi đau này, nhớ thật rõ ràng.
Có rất nhiều người xuất hiện trong phòng phẫu thuật, bao gồm các giáo sư sản khoa, bác sĩ sản khoa, nhiều y tá và bác sĩ gây mê…
Máu dưới thân cô vẫn không ngừng chảy, bụng co rút lại vì đau.
“Giáo sư Vương, làm ơn hãy cứu đứa bé này, tôi không thể mất đi nó.”
Nam Khuê nhìn khuôn mặt hiền từ của giáo sư Vương, kích động cầu xin.
“Cô gái, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ nghe theo lời tôi nói, đừng suy nghĩ gì hết.”
“Được.”
Sau đó cô được tiêm thuốc tê, nhưng chỉ là thuốc tê cục bộ nên suốt quá trình, Nam Khuê vẫn rất tỉnh táo.
Mặc dù phần thân dưới của cô đã được tiêm thuốc tê nhưng mắt cô vẫn nhìn thấy một chậu máu loãng bị mang đi, cũng có thể thấy được các hộ sĩ đang cố gắng chạy tới chạy lui, trên mặt ai cũng đều căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, không chỉ máu mà cả băng gạc và bông gòn dùng để cầm máu cũng bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Cảnh tượng thật đáng sợ, nhưng cô không khóc.
Cô chỉ run rẩy, cố gắng hết sức an ủi bản thân: “Nam Khuê, mày phải mạnh mẽ lên, chỉ cần mày mạnh mẽ thì con mày mới không sao.”
“Con yêu, con cũng phải cố gắng hết sức. Mẹ tin mẹ con mình sẽ vượt qua được.”
Cô nắm chặt tay, điên cuồng động viên, khích lệ bản thân.
Bên trên đã được treo một túi máu..
Cô ngẩng đầu lên, thấy rõ máu từng chút từng chút chảy vào trong cơ thể mình, nhưng dù vậy vẫn không so là gì với lượng máu chảy ra dưới thân.
Mệt quá, mệt quá.
Cô buồn ngủ quá.
Sức lực của cơ thể cô đang dần dần bị rút cạn. Cô vẫn luôn liều mình chống đỡ, nhưng giờ phút này cô mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào.
“Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con.”
Sau khi lẩm bẩm những lời này, những giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ khóe mắt Nam Khuê.
Không thể chống đỡ được nữa, cô nhắm mắt lại và chìm vào bóng tối vô tận.
Cô không nhớ mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại thì toàn thân đã không còn chút sức lực nào.