Chương 324
“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê lại lên tiếng.
Lục Kiến Thành tiến đến ôm chặt lấy Nam Khuê, Nam Khuê cũng không chút suy nghĩ, lập tức duỗi tay đẩy anh.
Nhưng lần này Lục Kiến Thành ôm rất chặt, cô cũng không hề do dự, cô cúi đầu cắn một cái trên cánh tay Lục Kiến Thành.
Cái cắn này tựa hồ như dùng hết sức lực của cô.
Chỉ cần nghĩ tới những gì cô đã trải qua ngày hôm qua, nghĩ đến chuyện đứa bé không còn nữa, cô lại hận mình không thể cắn mạnh thêm.
Ngay sau đó, cánh tay của Lục Kiến Thành đã rỉ máu xuyên qua lớp áo sơ mi trắng, Nam Khuê ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán hận nhìn anh: “Buông tôi ra.”
“Thực xin lỗi, Nam Khuê, anh tới trễ rồi, là anh đã hiểu lầm em, anh thật sự không biết em đã…”
“Không cần giải thích.” Nam Khuê mở miệng, không chút do dự cắt lời anh: “Lục Kiến Thành, hiện tại tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ miệng anh, nếu anh còn có chút áy náy nào với tôi thì làm ơn buông tôi ra, cách xa tôi ra. ”
“Không … anh không thể buông tay.”
Nam Khuê cúi đầu xuống rồi lại cắn vào vết thương vừa rồi của Lý Kiến Thành.
Lần này Nam Khuê cắn đến mức toàn thân run rẩy.
Cô vừa cắn vừa rơi nước mắt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mất con, cô đã đau đến tê tâm liệt phế.
Cô biết anh rất đau, nhưng nỗi đau này làm sao có thể so sánh được với nỗi đau khi cô biết đứa bé đã lìa khỏi thân xác và biến mất khỏi cuộc đời mình.
“Lục Kiến Thành, buông ra, anh buông ra cho tôi.”
Nhưng mà lần này, mặc kệ Nam Khuê có cắn như thế nào, mặc kệ cánh tay đã chảy ra không ít máu, anh vẫn vòng tay qua ôm cô, nhất quyết không buông tay.
Cuối cùng Nam Khuê cũng dừng lại.
Thôi vậy, anh muốn ôm thì ôm đi, cũng chỉ là thân xác trống rỗng thôi, đã sớm không còn linh hồn nữa rồi.
Lục Kiến Thành nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của Nam Khuê, anh buông cô ra và dịu dàng gọi tên cô hết lần này đến lần khác: “Khuê Khuê, Khuê Khuê …”
Thế nhưng Nam Khuê chỉ nằm trên giường, hướng đôi mắt trống rỗng ra phía cửa, không có một chút năng lượng hay ánh sáng nào.
Trái tim cô đã khô héo, không còn chút linh hồn nào nữa..
“Bing bong…”
Chỉ đến lúc Chu Tiễn Nam đi vào, ánh mắt Nam Khuê mới quay lại nhìn: “Tiễn Nam…”
“Hôm nay thấy thế nào rồi? Có thấy đỡ hơn chưa?”
Chu Tiễn Nam hỏi xong mới nhận ra trong phòng còn có một người nữa.
Là Lục Kiến Thành, chồng của Nam Khuê, anh đương nhiên vẫn nhớ.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nam Khuê khẽ cười nói.
Nhìn thấy cô cười với người khác, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy khó chịu như bị kim đâm, đau như vạn tiễn xuyên tâm.