CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 331

“Không, Kiến Thành, anh nói dối, anh rõ ràng yêu em, anh rõ ràng muốn kết hôn với em, em không tin, Kiến Thành, anh đừng có lừa em, dù có như thế nào em cũng không tin đâu.”

Phương Thanh Liên kích động hét lên, đột nhiên, cô ta nghĩ ra một kế, nhanh chóng ngất đi.

Thấy cô ta ngất đi, Lục Kiến Thành nhìn Lâm Tiêu nói: “Đưa cô ấy đi chữa trị, mặc dù vết thương vẫn chảy máu, nhưng có lẽ cũng không ảnh hưởng đến tính mạng đâu.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”

Nghe thấy lời anh nói, Phương Thanh Liên nghĩ đến cả cái chết.

Ngay cả khi cô ta ngất đi, Kiến Thành cũng không đến ôm cô ta, cũng không có ý định đưa cô ta đi tìm bác sĩ, mà vẫn để Lâm Tiêu đưa cô ta đi.

Phương Thanh Liên siết chặt tay, cố gắng giả vờ bất tỉnh, nhưng trong lòng cô ta vô cùng tối tăm và tức giận.

“Nam Khuê, tại cô, đều tại cô.”

“Nếu không phải có cô, Kiến Thành vẫn là của tôi, anh ấy sẽ chỉ nuông chiều một mình tôi, yêu một mình tôi.”

“Nhưng tất cả đều là vì sự xuất hiện của cô, Nam Khuê, cô thật đáng chết.”

Sau khi Phương Thanh Liên rời đi, Lục Kiến Thành đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nam Khuê lập tức ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên, dùng tay lau loạn xạ nước mắt trên mặt.

Nhưng cô quên mất rằng tay mình vẫn còn vết máu dính trên con dao ban nãy, vừa lau đã khiến mặt cô lập tức dính đầy máu.

Khuôn mặt dính đầy máu khiến người khác dễ dàng chú ý, nhìn từ xa khá dọa người.

Lục Kiến Thành thấy mặt Nam Khuê dính máu thì giật mình, vội vàng chạy tới ôm lấy mặt cô sốt ruột hỏi: “Khuê Khuê, em sao vậy? Sao trên mặt lại dính nhiều máu thế này?”

“Tôi không sao.” Nam Khuê nâng tay, lạnh lùng đẩy anh ra.

“Chảy nhiều máu như vậy còn nói không sao?”

“Không phải máu của tôi.”

Lục Kiến Thành rất kiên trì, anh khom người bế Nam Khuê lên giường, sau đó làm ướt khăn mặt, rồi lại dùng khăn mặt nóng cẩn thận lau vết máu trên mặt Nam Khuê.

Mãi đến khi xác nhận máu khô trên mặt không phải do cô bị thương, anh mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Lúc cúi đầu anh lại phát hiện chân của cô có máu chảy ra, nhỏ xuống sàn nhà như nước vậy.

Trong lòng Lục Kiến Thành giật mình, anh lập tức nâng chân cô lên, lúc phát hiện chân cô có mấy miếng thủy tinh găm vào, tim anh giật thót lên, lông mày nhíu chặt: “Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”

Động tác của anh nhẹ hơn, anh nâng hai chân Nam Khuê lên.

Lúc này có máu từ lòng bàn chân cô chảy ra từng giọt từng giọt một.

“Tôi không cần anh làm những chuyện này cho tôi.” Nam Khuê nhìn anh, mắt đẹp sắc bén lạnh lẽo như băng, lạnh không còn chút nhiệt độ.

“Ngồi xuống, đừng cử động.”

Lục Kiến Thành nói xong, đứng dậy đi lấy hộp y tế.

Sau khi đeo găng tay sát khuẩn xong, một tay anh nắm lấy chân nhỏ của Nam Khuê, một tay dùng kẹp gắp mảnh thủy tinh trong lòng bàn chân cô ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi