Chương 339
Là vì anh không đồng ý ly hôn sao?
Cô muốn ly hôn như vậy sao?
Tay Lục Kiến Thành dừng trên mặt Nam Khuê, nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của cô.
Có thể do cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên lông mày Nam Khuê từ từ giãn ra, khuôn mặt khi ngủ của cô cũng trở nên yên bình hơn nhiều.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve một món đồ quý giá vậy, một chút cũng không nỡ buông tay.
“Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh là đồ khốn, là anh có lỗi với em.”
“Nhưng em biết không? Anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn ly hôn.”
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cuộc sống sau này không có cô, anh đã cảm thấy khó chịu không thở nổi.
Anh vẫn cảm thấy cô là sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao trong cuộc đời của mình, có hay không có vẫn không có gì khác nhau.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện sau này cô không còn xuất hiện trong căn phòng này, không xuất hiện trong cuộc sống, trong thế giới của anh, trái tim anh cảm thấy rất trống vắng.
Loại cảm giác này giống như bị mất một thứ gì vô cùng quan trọng vậy.
Anh không biết vì sao lại như vậy.
Anh chỉ biết rằng anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn.
“Vợ, thật xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.”
Lục Kiến Thành nắm tay Nam Khuê, một giọt nước mắt rơi xuống đất.
Đêm nay Nam Khuê ngủ trên giường, Lục Kiến Thành luôn ngồi trên sàn nhà bên cạnh cô, nắm tay cô.
Khi Nam Khuê tỉnh lại, một cơn gió nhẹ thổi tấm rèm mỏng bay lên, phất phơ qua lại giống như cánh bướm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nếu là ngày trước, đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng bây giờ cô đã không còn chút tâm trạng nào để thưởng thức nữa rồi.
Người hầu bưng bữa sáng vào, rất phong phú, không chỉ thơm mà ngay cả trang trí cũng rất đẹp mắt.
Nhưng Nam Khuê chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Bây giờ tôi không đói, đến trưa rồi ăn.”
Giữa trưa, người hầu mang bữa trưa phong phú đã được chuẩn bị vào.
Nam Khuê bình tĩnh nhận: “Tôi sẽ ăn, cô xuống trước đi!”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Thật ra Nam Khuê không hề ăn bữa sáng hay bữa trưa.
Buổi sáng khi vừa tỉnh dậy cô đã phát hiện mình bị nhốt, Lục Kiến Thành cho rất nhiều vệ sĩ bao vây căn phòng này lại, không những vậy mà người hầu cũng liên tục đến.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, cô hoàn toàn bị nhốt trong căn phòng này.
Ngoài nơi này ra cô không thể đi đâu được.
Cô đã gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành nhưng anh không nhận.
Một cuộc, hai cuộc, mười cuộc, hai mươi cuộc… Tất cả đều không có người nhận.
Nam Khuê biết anh đang cố ý, cố ý không nhận.
Năm giờ chiều, ráng chiều ngoài cửa sổ rất đẹp mắt, từng đám mây lớn cuối chân trời được tô sắc hồng rực, hồng chanh và màu vỏ quýt, màu sắc vô cùng chói lọi.