CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 347

Thêm một lúc nữa Lục Kiến Thành mới buông cô ra đi rửa tay.

Lúc này bữa ăn khuya đã được chuẩn bị xong, Nam Khuê lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”

Lục Kiến Thành nhớ đến sự lạnh lẽo khi bế cô ban nãy thì không nhịn được tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “Nam Khuê, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được lấy thân thể mình ra làm trò đùa.”

Nam Khuê quật cường nhìn anh.

“Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, anh có thể chọn nhốt tôi ở đây, tôi cũng có thể chọn không ăn cơm. Trong lòng anh, không ăn cơm sẽ khiến cơ thể đói đến chết, nhưng trong lòng tôi, so với việc bị nhốt ở nơi này, trải qua cuộc sống bị giam cầm thì tôi tình nguyện chết sau đó được tự do bay đi, đối với tôi mà nói, bây giờ tự do là điều quan trọng nhất.”

“Lục Kiến Thành, tôi đã nói tôi nhất định phải ly hôn, anh không ngăn tôi được.”

“Hoặc tôi chết, hoặc để tôi đi, anh chỉ được chọn một.”

Nam Khuê nói xong, lập tức cô cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh đi nhiều.

Không biết có phải do tức giận không, toàn thân Lục Kiến Thành run rẩy, hai mắt đỏ hồng nhìn cô: “Nam Khuê, em nghĩ như vậy sao?”

“Trong lòng em anh chính là một người không biết xấu hổ, không biết tốt xấu như vậy sao?”

“Không phải, anh rất tốt.” Nam Khuê nói: “Nhưng sự tốt đẹp đó của anh không dành cho tôi, tất cả đều dành cho một người phụ nữ khác.”

Lồng ngực Lục Kiến Thành lên xuống kịch liệt: “Nam Khuê…”

Anh nói tên của cô, đôi môi run rẩy một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Cảm nhận được cảm xúc kích động của anh, giọng Nam Khuê chậm lại: “Lục Kiến Thành, tôi không may chọc giận anh, tôi cũng không muốn cãi nhau với anh, trước đó tôi cũng đã nói, hi vọng chúng ta gặp được thì cũng có thể chia tay được, đừng để đến lúc rời đi hai người đều trở nên thảm hại.”

“Thật ra anh nghĩ thử mà xem, người anh yêu vốn là Phương Thanh Liên, anh không phải vẫn luôn muốn ở bên cô ta sao? Hiện tại tôi buông tay, tôi đồng ý, tôi nguyện ý tác thành, sao anh lại không đồng ý?”

“Những năm này tôi vẫn luôn đóng vai một cô gái ngoan ngoãn, luôn làm một người vợ dịu dàng của anh, gần như chưa từng phản kháng anh lần nào, anh rất hưởng thụ cảm giác này. Nhưng lần này tôi lại đề nghị ly hôn, vì lòng tự trọng của một người đàn ông nên anh không chịu nổi, anh bị đả kích, cho nên anh mới không muốn buông tay.”

“Nhưng Lục Kiến Thành, tôi đã nói rồi, cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ không kéo dài, giữa chúng ta không có tình yêu, không dài lâu cũng là chuyện đương nhiên. Buông tay đi, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau không tốt sao?”

Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô hỏi: “Em có chắc là không phải vì người đàn ông khác mà muốn li hôn với anh không?”

Hơ, Nam Khuê không nói gì mà chỉ cười.

Sao anh có thể nghĩ như vậy?

“Cho nên, anh chỉ không cam lòng khi vật sở hữu của mình một ngày sẽ trở thành của người khác, Lục Kiến Thành, anh thấy đó, đấy chỉ là một loại chiếm hữu mà thôi.”

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ yêu cô.

“Ăn cơm.”

Lục Kiến Thành cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng Nam Khuê, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Đáng chết, anh không muốn bàn chuyện li hôn với cô lúc này.

“Tôi không muốn ăn.” Nam Khuê quay mặt sang một bên, không thèm liếc nhìn thứ trong bát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi