Chương 362
“Cô ơi, cô cứ yên tâm ở bên đấy trao đổi đi ạ, em đợi cô quay về, hơn nữa em bây giờ cũng đang cần giải quyết một số chuyện, sẽ không muộn đâu ạ.”
Nghe Nam Khuê nói vậy, giáo sư Dương đã yên tâm hơn nhiều.
Sau khi tắt máy, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù những biến cố gần đây đều rất khủng khiếp, cuộc đời cô dường như bỗng chốc rơi vào cùng cốc, vô cùng tăm tối, may mà ông trời không quá tàn nhẫn, đã để một tia nắng chiếu vào cuộc đời hoang tàn của cô.
Đáng ra cô đã sớm tới bệnh viện nhận chức rồi.
Bên phía bệnh viện cũng đã bố trí cho cô một giáo viên hướng dẫn, lúc lấy được tờ danh sách, Nam Khuê đã rất bất ngờ bởi vì cô giáo hướng dẫn không ai khác chính là cô Dương.
Cũng chính là vợ của thầy giáo đã hướng dẫn cô lúc cô học nghiên cứu sinh.
Vào thời điểm đó, Nam Khuê cảm thấy mình rất may mắn, cô thế mà còn có giáo viên hướng dẫn, thậm chí nhiều thực tập sinh khác cũng rất ngưỡng mộ cô.
Mãi về sau cô mới biết được là do thầy giáo đỡ giúp đỡ mình, cô lúc đó cảm động chảy cả nước mắt.
Thầy giáo cũng chỉ vỗ vỗ vai của cô, động viên cô tiếp tục làm.
Làm một thầy thuốc, cứu sống mọi người, đây là thiên chức của cô, cô đã chọn nó, thì nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.
May thay, cuộc sống của cô vẫn chưa hoàn toàn ngột ngạt đến mức tuyệt vọng.
Bây giờ cô giáo bảo sẽ về nước muộn một chút, vừa hay cho cô cơ hội, cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đợi khi được nhận chức rồi, tất cả đều sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Mấy ngày này Lục Kiến Thành luôn đi sớm về khuya, cơ hội để cô và anh chạm mặt rất ít.
Sáng sớm cô vừa thức dậy thì anh đã ra khỏi cửa;
Tới buổi tối anh quay về thì cô đã đi ngủ rồi.
Mỗi khi đêm đã về khuya, Nam Khuê cũng đã say giấc, Lục Kiến Thành sẽ lặng lẽ đi vào phòng ngủ của cô, ngồi im một chỗ bên cạnh cô.
Có khi chỉ là đứng bên cạnh giường cô, lưu luyến không nỡ nhìn cô chăm chú.
Có khi chỉ là kể lể với cô xem hôm nay đã xảy ra những việc gì.
Có khi anh chẳng nói gì, chỉ đứng im tại chỗ nhìn cô mà thôi, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy.
Lúc rời đi, anh sẽ khom người cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Bảy ngày liên tiếp, Lục Kiến Thành hôm nào cũng làm như vậy.
Tối ngày hôm đó, lúc anh về nhà đã là rất muộn, trên người nồng nặc mùi rượu.
Bởi vì sợ mùi rượu sẽ làm Nam Khuê khó chịu, Lục Kiến Thành đã đặc biệt tắm rửa một lượt, sau đó thay quần áo rồi mới đến phòng của cô.
Lúc anh đi vào thì cô đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ say ngủ trở nên điềm tĩnh và dịu dưới ánh trăng, khiến người ta yêu thương không thôi.
Cô khép bờ mi, bờ môi hồng nhuận nhẹ nhàng nhếch lên.
Nhưng nếu Lục Kiến Thành cẩn thận quan sát một chút thì có thể sẽ phát hiện lông mi của cô đang khẽ run run.