Chương 369
Nhìn thấy Nam Khuê đã đi xa, Lục Kiến Thành không dám để chậm trễ, anh nhanh chóng chạy đuổi theo cô.
Đồng thời hỏi: “Vậy em có thể nói cho anh biết, em thích gì không?”
“Sở thích của tôi, đối với anh mà nói, có lẽ chẳng còn có ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Nếu anh thấy có thì sao?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê, đôi mắt đen sâu thẳm, sáng như những vì sao, nếu cô không bình tĩnh, thì có lẽ cô lại bị đôi mắt này mê hoặc một lần nữa rồi.
Nhanh chóng tránh ánh mắt đi chỗ khác, Nam Khuê nói: “Nếu thật sự có lòng, sẽ tự mình phát hiện ra thôi, hỏi được thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Lúc này, ông già chèo thuyền trên sông vừa hay tới, Nam Khuê vội vàng chỉ chỉ, muốn dời đi sự chú ý nói: “Mau nhìn kìa, thuyền nhỏ tới rồi, chúng ta đi lên thôi.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Hai người nói xong, lại phát hiện thuyền nhỏ đã chèo tới.
“Nhanh lên một chút, nếu không sẽ không theo kịp.” Nam Khuê gọi.
“Đi theo anh.”
Lục Kiến Thành nói xong, không chút suy nghĩ, nắm tay Nam Khuê chạy về phía trước.
Nam Khuê tùy ý để anh nắm tay, chạy theo bước chân của anh, cố gắng chạy về phía trước.
Khi cả hai đang chạy, một cơn gió bất chợt thổi qua trước mặt, rất mát mẻ, kèm theo hương hoa thơm ngát, họ cảm thấy sảng khoái và rất dễ chịu khi ngửi nó.
Nam Khuê mỉm cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp: “Hương hoa thật thơm, nhẹ nhàng lại thơm.”
Lục Kiến Thành quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh của anh nhẹ nhàng rơi xuống mặt Nam Khuê.
Khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng của cô, ánh mắt của anh lập tức dừng lại, nhất là đôi môi cô khẽ nhếch nở một nụ cười xinh đẹp phơi phới trong gió, Lục Kiến Thành cảm thấy đó chính là một bức tranh tuyệt đẹp.
Nếu có máy ảnh bên cạnh, anh chắc chắn sẽ chụp lại cảnh này.
Nhưng mặc dù không có cũng không sao, anh sẽ dùng trái tim, dùng trí nhớ để giữ hình ảnh đẹp nhất này.
Cả hai vừa chạy vừa thở hổn hển.
Kết quả cuối cùng tốt đẹp, cuối cùng cũng đuổi kịp thuyền của ông cụ
Sau khi ngồi xuống, Nam Khuê nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi sáng lạn nhìn ông cụ: “Ông ơi, may mắn là ông dừng lại một lúc, nếu không chúng cháu sẽ không theo kịp.”
Ông cụ nhìn cách ăn mặc thời thượng trên người hai người, cười nói: “Cặp đôi trẻ đến từ thành phải không, không phải có thuyền chuyên biệt dành cho khách du lịch sao, sao lại coi trọng một chiếc thuyền nhỏ của lão già này.”
Nam Khuê cười giải thích: “Ông ơi, cháu cảm thấy chiếc thuyền như của ông là nguyên bản nhất, giàu cảm xúc nhất.”
Lời nói của cô, chọc cho ông cụ bật cười ha hả: “Haha, miệng cô gái nhỏ cháu thật ngọt, ông thích, ngồi xuống đi, vậy thì để cho ông già này dẫn cháu xem vẻ đẹp của chiếc thuyền nhỏ này.”
“Vâng ông, ông có thể lái rồi.”
Nam Khuê vừa nói xong, chiếc thuyền lập tức chạy.
Đột nhiên tăng tốc, cả người Nam Khuê ngửa về phía trước, may mắn Lục Kiến Thành đã nắm lấy tay cô, giữ chặt lấy cô.