Chương 380
“Ông nội, thực xin lỗi, con không thể cùng anh ấy nắm tay nhau đi tiếp nữa, nhưng ông yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt, không để ông thất vọng.”
Lúc Nam Khuê cầm giấy tờ đi xuống, vừa hay gặp Lục Minh Bác và Vân Thư cùng nhau trở về.
“Ba, mẹ, sao hai người lại đột nhiên trở về vậy?” Nam Khuê mở miệng, trong lòng có chút bối rối.
“Có chút việc, vừa hay trở về ăn cơm trưa, trái lại con và Kiến Thành, sao không nói một tiếng đã trở về, sớm biết để dặn dò nhà bếp làm một số món ăn hai đứa thích ăn.” Vân Thư hỏi.
Nam Khuê nở nụ cười: “Mẹ, không cần phiền phức như vậy đâu, chúng con cũng đột nhiên quyết định, không có chuyện gì lớn, lát nữa sẽ đi, sẽ không ở nhà ăn cơm.”
“Một bữa trưa mà thôi, cũng không chậm trễ được bao lâu, các con chờ một chút, mẹ bảo nhà bếp nấu thêm mấy món.” Vân Thư nói xong, đi về phía phòng bếp.
“Mẹ…” Nam Khuê lập tức gọi bà lại: “Thật không cần, con và Kiến Thành còn có chút việc phải xử lý gấp.”
Nói xong, Nam Khuê đưa tay kéo tay Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành biết, cô đang cầu cứu.
Nếu như là bình thường, anh khẳng định vui vẻ ngàn vạn lần, nhưng lúc này đây, anh lại có chút ích kỷ nghĩ, nếu mẹ anh biết chuyện hai người muốn ly hôn, có phải có thể giữ lại Nam Khuê giúp anh hay không.
Cuộc hôn nhân này, cũng không cần ly hôn hay không.
“Chuyện quan trọng gì nhất định phải làm ngay bây giờ, chậm một tiếng không được sao?” Vân Thư hỏi.
Nam Khuê luôn không giỏi nói dối, cho nên, cô ngẩng đầu cười sáng lạn, cố gắng dùng nụ cười mới che giấu nội tâm bối rối.
“Mẹ, buổi trưa người ta đóng cửa, con và Kiến Thành cố ý muốn chạy tới vào buổi sáng.”
Nam Khuê cười tươi sáng mà dịu dàng, lời nói càng từng câu từng chữ, như đinh đóng cột.
Vân thở dài một hơi, tâm trạng trầm thấp xuống: “Nếu đã như vậy, vậy thì đi đi, mẹ cũng không lưu các con.”
Nam Khuê tiến lên, kéo Lục Kiến Thành, lúc hai người xoay người, đột nhiên, Lục Minh Bác gọi: “Nam Khuê…”
Ông vừa gọi xong, Vân Thư lập tức đưa tay túm lấy tay hắn, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn ông.
“Ba, sao vậy ạ?” Nam Khuê xoay người.
“Không có gì.” Lục Minh Bác khoát tay, giọng nói cứng rắn giống như lập tức già nua: “Chỉ là muốn nói với các con, sau này có thời gian trở về ăn cơm nhiều hơn, đến thăm chúng ta nhiều hơn.”
“Được ạ.” Nam Khuê mở miệng, gian nan trả lời.
Nói xong, ngực cô tràn ngập chua xót.
Xin lỗi, lần này cô đã nói dối.
Sau khi ly hôn, cô lại tới nơi này chắc là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ vì ông nội, cô chắc sẽ không trở về nữa.
Nhìn bóng lưng bọn họ dần dần xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Vân Thư lập tức xoay người, che môi, rơi nước mắt.
“Bà đã đoán được rồi, vì sao không để cho tôi giữ lại?” Lục Minh Bác đỡ bà ngồi xuống sô pha.