Chương 391
Ngay sau đó, cả người cô bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại.
Bàn tay của anh, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt rơi trên má cô, đồng thời nói: “Sao lại khóc? Có phải vừa nãy bị dọa sợ không, hay là bị thương ở đâu mà không nói cho anh biết?”
Nam Khuê vội vàng đưa tay, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt: “Không có, chỉ là nghĩ đến vài chuyện trước kia, chợt thấy buồn thôi.”
“Không có gì đáng ngại, tôi đã ổn rồi.” Cô nói, cố gắng nở ra một nụ cười ngụy trang cho chính mình.
“Thật sao? Không nói dối tôi à? Nhớ tới chuyện gì mà buồn như vậy, có thể nói cho tôi nghe một chút hay không?” Lục Kiến Thành nửa tin nửa ngờ
“Một số chuyện cũ thôi, không có gì đáng nhắc tới, đúng rồi, không phải nói muốn đi ăn tối sao? Tôi chỉ ăn một chút vào buổi trưa, bây giờ tôi thực sự rất đói.”
“Được, em muốn ăn ở đâu?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Con đường bên ngoài Nhất Trung.” Nam Khuê gần như buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ gì cả.
Địa điểm này, là cô sớm đã nghĩ ra.
Vị trí này là thứ mà cô đã nghĩ đến vào sáng sớm. Tôi vốn nghĩ rằng nếu một ngày được quay lại đó với anh ấy, tôi phải quay về với những kỉ niệm đẹp, nhưng giờ đây, khung cảnh nào cũng đầy ắp nỗi buồn và nỗi buồn.
Vốn nghĩ, nếu có một ngày quay trở lại đó cùng anh, nhất định phải trở lại với những kỷ niệm đẹp. Nhưng giờ đây, từng cảnh từng cảnh đều là đau buồn và khó chịu
Thôi, như vậy cũng tốt.
Bắt đầu từ đâu, kết thúc ở đấy.
Ít nhất cũng coi như là hợp tan trong yên bình, không tính quá thảm hại khi chia tay.
Lục Kiến Thành ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Hình như em có tình cảm đặc biệt với Nhất Trung?”
“Phải không?” Nam Khuê cười cười, không giải thích.
Vào những đêm mùa hè, trời luôn tối rất muộn, khi hai người đến Nhất Trung, trời vẫn còn rất sáng, vừa kịp lúc hoàng hôn buông xuống.
Trên bầu trời xuất hiện những đám mây hồng lớn, màu vỏ quýt, màu đỏ cam, màu mận chín,…… đủ loại màu đỏ trải dài trên bầu trời, tạo thành một bức tranh vảy mực, thật đẹp.
Chân trời, ánh sáng lấp đầy;
Nam Khuê ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn, ánh hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé như hạt dưa của cô, làm cho cô càng thêm mềm mại xinh đẹp.
“Thật đẹp!”
Gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tất cả đều thật đẹp, nhưng trái tim cô nặng nề như đổ chì.
Cuối cùng, vì tất cả bắt đầu từ đây, nên hãy để tất cả mọi thứ kết thúc tại đây.
“Lục Kiến Thành, sau khi tốt nghiệp anh quay về đây không?” Nam Khuê hỏi.
Anh lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp không có thời gian, ngoại trừ một lần đó đến cùng em.”
“Sao vậy? Em vẫn luôn đến đây à?”
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, năm nào cũng đến, nhiều thì ba bốn lần, ít cũng sẽ đến một lần.”
“Tại sao?”