CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 393

Rất nhanh, Nam Khuê nghe thấy chàng trai mềm lòng: “Được, anh đồng ý với em một lần này thôi, nhưng không được có lần sau.”

Nam Khuê nghe thế, nở nụ cười nhẹ.

Quả nhiên là tình yêu ngọt ngào giữa các cặp đôi trẻ, thực sự quá ấm áp.

Mặc dù là một người đã kết hôn được hai năm, cô không chỉ không cảm thấy chán, mà còn cảm thấy đầy sự đáng yêu và ngọt ngào.

Đúng vậy, tình yêu như vậy, có người làm nũng, có người cưng chiều lại, đây mới gọi là tình yêu.

Tình yêu nếu không có một chút làm nũng, một chút giả tạo, một chút chán nản, một chút xúc động, sao tính là tình yêu chứ?

Rất hâm mộ rất hâm mộ.

Chỉ tiếc, cô đã sớm qua tuổi này.

Trái tim cô, dường như đã được mài mòn không còn sự đáng yêu và ngọt ngào nữa, cũng không có niềm đam mê và xung động.

Cho nên, càng thêm hâm mộ.

Nhìn bọn họ, khoảnh khắc đó, Nam Khuê dường như trở lại thời đi học.

Tình yêu khi đó, thực sự đơn giản, muốn một cái gì đó, cũng rất đơn giản.

Khi nhìn về phía Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên lấy hết dũng khí: “Nếu khẩu vị đã giống nhau, vậy anh có muốn ăn một phần lớn cùng với tôi không?”

“Được.”

Sợ hiểu sai, Nam Khuê giải thích lại: “Phần lớn ở đây không có bát nhỏ dành cho một người, mà hai người dùng hai đôi đũa cùng ăn một phần bún.”

“Ừm, một phần lớn.” Lục Kiến Thành lặp lại lần nữa.

Lời nói của anh, rất đơn giản, nhưng rất rõ ràng, cũng rất kiên định.

“Ông chủ, chúng tôi muốn một phần bún cà chua lớn.” Nam Khuê gọi món.

Rất nhanh, bún đã đi lên, một phần lớn đầy, còn bốc lên hơi nóng, phía trên có ít rau và một ít đậu phụ, màu sắc và mùi hương tràn ngập khắp nơi, dậy mùi rất thơm.

Trên bàn có hai đôi đũa, bọn họ đặt đũa vào bát gần như cùng một lúc.

Nam Khuê gắp mấy cọng rau, Lục Kiến Thành gắp một viên cá viên, lúc nhấc đũa lên lại phát hiện đũa của hai người giao nhau, đan xen với nhau.

Lúc đó, họ ngẩng đầu lên cùng một lúc.

Cách làn khói nghi ngút, hai người bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của nhau đều trở nên mông lung mà mộng ảo.

Khoảnh khắc đó, bọn họ dường như đều nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, nhanh chóng, mãnh liệt.

Rõ ràng chính là âm thanh của sự rung động!

Chỉ là ai cũng cố gắng che dấu, trên mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.

“Em ăn trước đi.” Lục Kiến Thành lùi lại một bước.

Sau khi Nam Khuê dùng đũa gắp rau, anh mới gắp cá viên lên.

Khi Lục Kiến Thành cúi đầu ăn cá viên, Nam Khuê nhìn anh, đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngay lập tức ngực đập mạnh.

10 năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi