CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 397

“Ừm, lời nói thật.” Lục Kiến Thành gật đầu.

Nam Khuê cũng gật đầu: “Ừ, anh nói đúng, là bởi vì anh ấy.”

Chính là vì anh ấy, nếu không thì còn lý do gì nữa chứ?

Đồ ngốc, người đàn ông xa ở chân trời gần ngay trước mắt, là anh đó.

Mặc dù đã sớm nghĩ tới đáp án, nhưng nghe thấy cô tự mình nói ra miệng, khoảnh khắc tự cô thừa nhận, Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.

Giống như có cái gì đó đang bóp cổ anh, gần như không thể thở nổi.

“Em có thể kể cho anh nghe về anh ta không?” Chịu đựng sự chua xót, Lục Kiến Thành nhẹ giọng hỏi.

Nam Khuê ngước mắt lên, đáy mắt đặc biệt trong sáng nhìn anh: “Anh muốn nghe không?”

“Ừm, muốn.”

Dường như do dự một chút, gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, Nam Khuê cất bước đi về phía trước.

Lục Kiến Thành cũng đi theo cô.

Cuối cùng, Nam Khuê dừng lại ở đâu đó, nhìn quanh một vòng, gật đầu nói: “Được, vậy tôi sẽ cho anh biết.”

“Lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp chính là ở trong khuôn viên trường này, ở sân thể dục này, đã qua bao nhiêu năm, tất cả mọi thứ trong trường này gần như đều thay đổi, chỉ có sân thể dục này vẫn giống như trước đây.”

“Năm đó tôi học lớp 11, vừa mới vào huấn luyện quân sự trung học, tôi nhớ rõ, tôi chính là đứng ở vị trí này, ngày đó trời rất nắng, rất nóng, cơ thể tôi không thoải mái lắm, đột ngột ngất xỉu khi đang đứng trong tư thế quân nhân.

Sau đó, anh ấy xông tới.

Khi đến phòng y tế của trường, trong sự mơ hồ tôi có thể cảm thấy mình được một người đàn ông ôm.

Anh ôm cô, liều mạng chạy.

Sân thể dục hơi cách xa phòng y tế, nhưng anh vẫn cô chạy thẳng, căn bản không có nghỉ ngơi, cứ như vậy ôm cô đến phòng y tế.

Mặc dù ngày hôm đó trời rất nóng, nhưng tôi cảm thấy vòng tay của anh rất mát mẻ, có tác dụng xoa dịu mọi thứ.

Đến phòng y tế, cô vừa thức dậy rồi nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, nhưng chỗ ngồi trống không, người đi rồi.

Biết nói sao đây? Lúc đó có chút mất mát.

Cảm thấy người ta cứu mình, bản thân mình ngay cả người cũng không nhìn thấy.

Ngay khi tôi nghĩ rằng anh đã đi khỏi thì đột nhiên anh đi vào với một túi nước nóng và một cốc giữ nhiệt, anh đưa cho tôi, nói tôi nghỉ ngơi thật tốt.

Khi đó, mặt tôi chợt đỏ bừng, vì mấy ngày đó tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, sau đó cũng từ miệng bác sĩ biết được ngất xỉu vì cường độ huấn luyện quá sức trong kỳ kinh nguyệt.

Cô nói lời cảm ơn với anh, sau đó anh trả lời rồi rời đi.

Thậm chí cô còn không có thời gian để hỏi anh, anh tên gì?”

Nam Khuê nói xong, trong lòng tràn đầy buồn bã.

Nhiều khi cô nhớ tới tất cả những chuyện của ngày đó, cảm thấy trong mù mọt, tất cả đều có sự sắp đặt riêng của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi