Chương 399
“Khi ăn cơm, anh ấy xếp hàng, tôi luôn xếp hàng bên cạnh anh ấy, bởi vì như vậy, tôi có thể nhìn anh ấy từ xa.”
“Nhưng những lúc như vậy rất ít, phải dựa vào may mắn, bởi vì thời gian tan học của năm lớp 11 và lớp 12 chênh lệch vài phút, rất nhiều lúc chúng tôi vừa ra khỏi lớp, bọn họ đã ăn xong rồi. Đại khái một tháng, nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy hai ba lần.”
“Nhưng mà, tôi đã rất….” hài lòng.
Mấy chữ cuối cùng của Nam Khuê còn chưa nói hết, đã phát hiện Lục Kiến Thành đã xoay người, cứ thế đi về phía trước.
Đúng vậy, những ngọt ngào này, những hạnh phúc này, anh thật sự không có cách nào ép buộc mình nghe tiếp.
Anh đứng thẳng dậy, một mình ngạo nghễ, cô đơn đi về phía trước.
Không biết vì sao, khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy sự cô đơn và buồn bã của anh trong bóng tối.
Nam Khuê nhìn về phía bóng lưng anh, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, lớn tiếng hô: “Lục Kiến Thành, anh có muốn biết anh ấy là ai không?”
Bóng dáng cao lớn của Lục Kiến Thành lập tức cứng đờ. Trong đêm tối, anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự sụp đổ và khó chịu trong lòng.
Nam Khuê đuổi theo anh, đang định mở miệng thì Lục Kiến Thành bỗng nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, gằn từng chữ: “Tôi, không, muốn.”
Không muốn chút nào.
Không muốn chút nào.
Anh thật sự là hèn hạ, ở lại chỗ này nghe cô kể lại chuyện tình sâu sắc với người đàn ông khác.
Nghe anh nói, sắc mặt Nam Khuê đột nhiên trở nên tái nhợt như mất hết máu.
Cô lấy hết can đảm muốn nói với anh: là anh, đồ ngốc, người đó là anh!
Thế nhưng, cô lại nghe thấy anh từ chối.
Cắn môi, Nam Khuê cố gắng mở miệng lần nữa: “Anh thật sự không muốn biết sao? ”
“Nếu tôi nói, người đó là…” anh.
Một chữ cuối cùng trong miệng cô còn chưa nói hết, Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay, che môi cô lại.
Giọng nói có phần lạnh lùng hơn, không có một chút cảm xúc: “Anh nói rồi, anh không muốn nghe.”
Anh gần như tức giận hét lên với cô: “Nam Khuê, anh không muốn biết, người em yêu là ai, anh không muốn biết chút nào, đừng nói cho anh biết.”
“À…” Trong bóng đêm, khóe miệng Nam Khuê nhếch lên một nụ cười cô đơn mà thê lương.
Đúng vậy, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết, cô cần gì phải vội vàng nói cho anh biết chứ?
Nam Khuê ơi Nam Khuê, anh căn bản không quan tâm, cô cần gì phải hạ thấp mình chứ?
Lúc này đây, đã tích lũy tất cả sức lượng trong cơ thể cô, bỏ lỡ lần này, cô thật sự không còn dũng khí để nói nữa.
Bị nhục nhã một lần rồi.
Chẳng lẽ còn muốn liên tiếp bị nhục nhã sao?
“Được, tôi không nói nữa.” Nam Khuê nói.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành thâm thuý lại càng thêm thâm thuý, lúc này mới buông tay cô ra.