Chương 402
Nam Khuê mím môi không lên tiếng.
Không phải cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ sợ mình càng ở lâu sẽ càng khó bỏ.
“Em ở lại đây đi, anh đến công ty ngủ, sáng mai anh sẽ qua đón em.”
Anh đã nói như vậy thì Nam Khuê chỉ có thể gật đầu: “Được!”
Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ Nam Khuê đã dậy, cô nấu một bát mì, ăn một bữa sáng đơn giản.
Dọn dẹp xong mọi thứ vẫn chưa đến tám giờ.
Lúc kéo vali xuống đến cửa, cô không nhịn được mà lại lên tầng hai.
Khi đứng từ tầng hai nhìn xuống, trong lòng cô không khỏi bồi hồi, cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi bước vào căn phòng này, lúc đó cô đã mong chờ, đã sung sướng như thế nào.
Khi ấy cô một lòng mơ ước cuộc sống sau khi kết hôn với anh, lúc đẩy cửa bước vào cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.
Cô đã nghĩ rất rất nhiều thứ, nghĩ đến mỗi bữa sáng ngọt ngào với anh, nghĩ đến chuyện sẽ thân mật thắt cà vạt cho anh, nghĩ đến chuyện buổi tối sẽ ở cùng trong thư phòng với anh, anh làm việc, cô học bài, cùng nhau tiến lên.
Cô còn nghĩ đến việc buổi sáng cuối tuần hai người ôm nhau cùng thức giấc trên giường, cùng nhau thưởng thức tiếng mưa rơi lên lá cây bên ngoài, như vậy cũng rất thú vị.
Nhưng sau đó hiện thực đã mạnh mẽ đánh thức cô dậy.
Những điều cô tưởng tượng không có điều nào thành sự thật, tất cả đều chỉ là tưởng tượng.
Nói cho cùng, hôn nhân không có tình yêu chỉ là một cái xác không hồn, linh hồn không có thì sao có hạnh phúc được chứ?
Lúc đi vào nơi này, cô vẫn cho rằng mình sẽ sống ở đây với anh đến hết đời, mãi mãi cho đến khi già, sau đó cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.
Không ngờ rằng có một ngày cô sẽ chật vật rời đi như vậy.
Đi vào thư phòng, đi vào phòng ngủ…
Cuối cùng Nam Khuê đi xuống tầng một.
Đã tám giờ nhưng Lục Kiến Thành vẫn chưa về.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại qua.
Điện thoại để trên bàn của Lục Kiến Thành vẫn luôn đổ chuông, nhưng anh lại không có dũng khí để nghe máy.
Đúng vậy, anh sợ.
Anh phát hiện mình không thể cứ như vậy nhìn cô rời đi, nhìn bóng lưng của cô ngày càng rời xa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô cứ như vậy rời khỏi thế giới của mình, anh đã không còn dũng khí để đối mặt.
Cho nên anh từ bỏ, chỉ có thể nói Lâm Tiêu đến đưa cô đi.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, chắc chắn em đang trách anh!” Lục Kiến Thành ngẩng đầu, trái tim đau nhói, nhưng vẫn như cũ không có dũng khí nhận điện thoại.
Thấy không ai nghe máy, Nam Khuê đang muốn cúp điện thoại thì bên kia truyền đến thông báo để lại lời nhắn.