CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 409

Tấm hình này Lâm Niệm Sơ chụp rất đẹp, chụp được lúc xinh đẹp nhất của hai người.

“Quá tuyệt vời, đẹp, mình muốn đăng lên vòng bạn bè.” Lâm Niệm Sơ nói.

Nam Khuê nhắc nhở cô ấy: “Đừng để Lục Kiến Thành nhìn thấy.”

“Vì sao? Tớ muốn để anh ta thấy rằng sau khi Khuê Khuê của chúng ta rời khỏi anh ta thoải mái, vui vẻ, sống tốt như thế nào, muốn để anh ta thấy cậu tỏa sáng như thế nào.”

“Tớ muốn yên tĩnh hai ngày, không muốn nghĩ đến anh ấy.” Nam Khuê nói.

“Được, vậy chúng ta không cho anh ta nhìn, ẩn anh ta đi.”

Nói xong Lâm Niệm Sơ nhanh chóng đăng lên vòng bạn bè.

Hoắc Ti Yến ở bên kia thấy được thông báo mới đăng vòng bạn bè của cô ấy thì lập tức mở điện thoại lên.

Từ giữa trưa đến giờ đã là năm tiếng, anh ấy đã bị Lục Kiến Thành kéo đến đây uống rượu.

Lục Kiến Thành uống, anh ấy và Cố Thời Xuyên tiếp khách.

Lúc đầu Lục Kiến Thành chỉ uống rượu giải sầu, sống chết cũng không nói vì sao lại uống, có lẽ do về sau uống say nên mới nói ra: “Chúng tôi ly hôn rồi.”

“Ly hôn?” Hoắc Ti Yến và Cố Thời Xuyên gần như cùng nói một lúc.

“Đúng, hôm qua đã nhận giấy chứng nhận ly hôn.”

Lục Kiến Thành nói xong lại buồn bực bắt đầu uống rượu, uống được một nửa, anh nằm ra bàn, ủ rũ nói: “Chúng tôi vừa ly hôn, cô ấy đã không kịp chờ được mà dọn ra ngoài, hơn nữa hôm nay còn bay đến Hải Nam.”

“Thất bại nhất chính là tôi không biết cô ấy ở đâu, cũng không biết cô ấy đến đó làm gì.”

Càng nói Lục Kiến Thành càng thấy khó chịu.

Cố Thời Xuyên vuốt chiếc ly đế cao, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng ly lên, hơi ngẩng đầu, chất lỏng màu đỏ lập tức cạn sạch: “Dựa vào năng lực của cậu mà không tìm được cô ấy sao?”

Hiện tại ra ngoài vẫn cần phải đi xe, ở khách sạn, chỉ cần có ghi chép thanh toán, dựa vào năng lực của Lục Kiến Thành sẽ tìm ra rất nhanh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ngoài tấm vé máy bay dùng căn cước của mình ra thì tất cả những thứ khác của Nam Khuê đều do Lâm Niệm Sơ sắp xếp, đúng là cô không cần tiêu tiền vào đâu cả.

“Ngoài vé máy bay ra cái gì cũng không tra được.” Lục Kiến Thành nói.

“Khách sạn thì sao? Cũng không thấy lịch sử nhận phòng sao?”

Lục Kiến Thành lắc đầu: “Không tìm được.”

Hoắc Ti Yến đang lướt vòng bạn bè, khi thấy ảnh chụp chung của Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ, hai mắt anh ấy mở to, có chút không dám tin.

Sợ mình nhìn nhầm, anh ấy nhìn đi nhìn lại mấy lần nữa rồi mới kích động nói: “Có khả năng tôi biết cô ấy đang ở đâu rồi!”

“Cậu nói cái gì? Cô ấy ở đâu?” Lục Kiến Thành vừa nghe xong đã lập tức đứng lên, vô cùng kích động hỏi.

Hoắc Ti Yến đưa ảnh trên vòng bạn bè cho Lục Kiến Thành nhìn, khi nhìn thấy Nam Khuê, cơn say của anh dường như biến mất.

Hình như hai người đang ở bờ biển, nụ cười của cô dịu dàng mà trong sáng.

“Gửi ảnh cho tôi.” Lục Kiến Thành nói.

Sau khi nhận được ảnh, anh phóng to ảnh lên, nhìn kĩ nụ cười của Nam Khuê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi