CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 417

“Anh nhìn anh đi, thật ngốc, nói dối cũng không biết chọn.”

“Anh không nói dối, anh là thật.” Lục Kiến Thành cố gắng nói.

“Đồ ngốc, bây giờ Lục Kiến Thành đang ở nhà đó! Tôi ở Hải Nam, sao anh ấy có thể đến đây được?” Nam Khuê nói xong toét miệng cười ngốc.

Lục Kiến Thành giữ lấy quần áo lỏng lẻo trên người cô, kiềm chế sự xúc động trong lòng, kiên nhẫn giải thích: “Đồ ngốc, anh không thể…” Bay đến sao?

Lời anh còn chưa nói hết thì Nam Khuê đã thả lỏng tay.

Cô xoay người lăn lộn trên giường, sau đó lại mơ màng nhắm mắt lại.

Cô vừa xoay qua xoay lại trên giường vừa ôm gối, đôi môi mềm hơi chu ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Niệm Niệm, cậu biết không? Tớ vừa gặp được một người đóng giả Lục Kiến Thành, anh ta còn muốn lừa tớ nữa, may mà tớ thông minh, nếu không sẽ thật sự bị anh ta lừa rồi.”

Lục Kiến Thành hàng thật đứng bên cạnh giường nghe cô nói vậy thì khóe miệng giật giật.

Anh là hàng thật giá thật, sao lại thành hàng giả rồi?

“Niệm Niệm, giường của cậu thật mềm, thật thoải mái!”

“Niệm Niệm, cậu nói đúng, đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, sao tớ cứ phải đâm đầu vào một người chứ, không phải cậu sẽ giới thiệu bạn trai cho tớ sao? Tớ cảm thấy dáng người của tiểu thịt tươi trong điện thoại cậu cũng rất đẹp, đẹp hơn Lục Kiến Thành nhiều, cậu giới thiệu người đó cho tớ đi!”

“Không thì đại thúc cũng được, trưởng thành ổn định, lại biết thương người, tớ thấy tớ càng thích đại thúc hơn, nếu không cậu giới thiệu đại thúc đi.”

“Ừm? Tình chị em cũng rất đáng yêu nha, làm sao bây giờ? Hay cậu giới thiệu cho tớ một em trai đáng yêu đi.”

“Niệm Niệm, tớ cảm thấy tất cả đều rất tốt, làm sao bây giờ? Cậu giới thiệu hết cho tớ đi.”

Như vậy thì cô có thể quên được Lục Kiến Thành làm người ta hận kia rồi.”

“Đồ khốn, cút đi.”

“Mau cút đi.”

Vừa nghĩ đến Lục Kiến Thành, Nam Khuê đã dùng sức vung tay.

Hai lần trước tay của cô lập tức vung vẩy trong không trung.

Nhưng lần này làm sao vậy? Tay của cô hình như không cử động được.

“Hu hu…” Nam Khuê gấp đến mức bật khóc: “Đồ khốn, ai túm tôi vậy, thả tôi ra, buông tôi ra.”

Lúc này mặt Lục Kiến Thành đen như than, đừng nói là lửa, giờ chỉ cần cho anh chút tro lửa anh cũng có thể nhóm lửa được.

Cô nói cái gì?

Tiểu thịt tươi?

Đại thúc?

Tình chị em?

Còn nói là thích tất, lại còn muốn thử từng thứ một.

Nếu như không phải đứng bên giường cô, chính tai nghe thấy những lời cô nói, anh sẽ không tin được.

“Nam Khuê, người em yêu thầm đâu? Không phải mười năm sao? Sao vậy? Nói không yêu là không yêu nữa sao?” Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành nhìn cô chăm chú, lạnh giọng chất vấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi