Chương 430
“Lục Kiến Thành, dù sao cũng đã li hôn, chúng ta hợp tan trong yên bình đi.”
“Hơn nữa bây giờ đã khuya rồi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cũng không tốt, mong tổng giám đốc Lục sớm rời khỏi.”
Nam Khuê cự tuyệt, quả thực là không lưu tình chút nào.
Lục Kiến Thành siết chặt hai tay, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Nam Khuê, em nhất định phải như vậy sao?”
“Tổng giám đốc Lục, mời đi cho!”
Thấy cô khăng khăng như vậy, hơn nữa thái độ cũng kiên quyết, Lục Kiến Thành cũng không muốn mối quan hệ của hai người căng thẳng hơn.
Dù miễn cưỡng nhưng anh vẫn đứng dậy và đi ra khỏi cửa.
Thấy anh đi ra, Nam Khuê liền duỗi tay đóng cửa.
Lục Kiến Thành chặn tay trên cửa, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: “Khuê Khuê, dù chúng ta có li hôn hay không, em cũng là người nhà họ Lục, anh sẽ chăm sóc em và có trách nhiệm với em.”
“Đừng giận dỗi nữa, hai ngày nữa anh lại đến tìm em.”
Phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Một cánh cửa, trong nháy mắt đem hai người ngăn cách với nhau.
Cho đến lúc này, Nam Khuê mới đưa tay lên ngực, thở sâu một hơi.
Nếu chậm hơn một chút, cô sẽ không kiên trì được nữa.
Ngày hôm sau, Nam Khuê đang chuẩn bị cho việc nhận chức.
Sư mẫu liên hệ với cô, nói thứ hai tuần sau sẽ về nước.
Nói cách khác, thứ hai tuần sau cô sẽ chính thức đến bệnh viện để báo cáo có mặt.
Mặc dù có sự giới thiệu của thầy hướng dẫn, nhưng một ngày quan trọng như vậy, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, để lại một ấn tượng tốt cho sư mẫu.
Lục Thị.
Lục Kiến Thành từ khi đi làm đã rất bận, cả cuộc họp kéo dài bốn tiếng đồng hồ.
Từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa.
Vừa đến văn phòng, Lâm Tiêu đã cầm một cái hộp tinh xảo đi qua.
Cái hộp kia làm Lục Kiến Thành có cảm giác quen thuộc.
“Cầm cái gì vậy?”, anh hỏi.
Lâm Tiếu kính cẩn đặt chiếc hộp trong tay lên trên bàn Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, đây là thiếu phu…”
Lời vừa được một nửa, Lâm Tiêu lập tức sửa lại: “Cô Nam Khuê bảo tôi đưa cho anh, nhưng vì anh đột nhiên ra nước ngoài nên đến hôm nay mới đưa được.”
Lục Kiến Thành thản nhiên mở chiếc hộp ra, tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ bên trong, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.
Sau đó, mắt thường cũng có thể thấy ánh mắt anh thay đổi mạnh mẽ.
“Cậu có chắc là cô ấy đưa cho tôi không?” Lục Kiến Thành gần như muốn nghiến răng nghiến lợi hỏi.