CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 432

“Ông bà đã đưa cho em, thì đây là của em.”

Lục Kiến Thành kiên trì, anh đem hộp trang sức đưa lại cho Nam Khuê.

Nam Khuê không cầm lấy, cũng rất kiên trì: “Tôi sẽ không lấy những thứ không thuộc về mình”.

Hơn nữa, hai người đã li hôn rồi, cô còn cầm cái này làm gì chứ?

“Nếu anh tìm tôi vì chuyện này thì giờ anh đi được rồi!”

“Em muốn đuổi anh đi sao?” Lục Kiến Thành siết tay, vẻ mặt không thể tin được nhìn cô.

Cặp mắt đen kia như sắp phun hỏa.

Anh hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên cười thành tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhìn cô: “Nam Khuê, anh đúng là tìm nhầm người rồi.”

“Em nói đúng, những thứ đồ này đúng là anh không nên ép em nhận, người muốn nhận quà của Lục Kiến Thành anh có rất nhiều, cũng có rất nhiều cô gái muốn bước vào cửa nhà họ Lục, tại sao anh cứ nhất định phải tìm em chứ?”

“Hay lắm, bây giờ anh sẽ đưa những thứ này cho các cô ấy.”

Người đầu tiên mà Nam Khuê nghĩ đến là Phương Thanh Liên.

Trong nháy mắt, mặt cô liền trắng bệch, không còn một chút máu.

Nếu không phải đang dựa vào ghế sô pha, thì chắc hẳn cô đã không thể đứng vững nữa.

Một lúc sau, cô mới khôi phục lại giọng nói: “Anh nói đúng, tổng giám đốc Lục vốn có rất nhiều người theo đuổi, tôi vốn chẳng là gì cả, căn bản không đáng nhắc tới, huống hồ trong lòng anh còn có bạch nguyệt quang của mình.”

“Lục Kiến Thành, thật ra thì anh đã sớm muốn ly hôn với tôi rồi, chỉ là trong lòng anh vốn không vượt qua được rào cản, anh sợ phụ sự giao phó của ông nội, bây giờ thì tốt rồi, anh có thể đi tìm Phương Thanh Liên, cầu hôn với cô ta, sau đó hai người có thể lập tức ở bên nhau.”

Lục Kiến Thành siết chặt tay, trong mắt gần như có thể phun ra lửa.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là những gì em muốn nói sao?”

“Đây không phải là điều anh muốn làm sao?” Nam Khuê hỏi ngược lại.

Li hôn cũng đã li hôn rồi, hai người đã sớm tự do, vậy thì cô còn có quyền gì mà xen vào chuyện của người ta.

“Hờ…” Lục Kiến Thành cười lạnh, anh nhìn cô với ánh mắt gần như không có chút độ ấm: “Được rồi, tốt lắm.”

“Nam Khuê, nếu đây là điều em muốn, vậy thì anh sẽ làm theo những gì em muốn.”

“Tôi nói đây là điều tôi …” muốn khi nào?

Nam Khuê mở miệng, còn chưa kịp nói hết câu.

Đột nhiên, phịch một tiếng, cửa bị đóng lại, thân hình cao gầy của Lục Kiến Thành như gió biến mất ngoài cửa.

Hờ, đi rồi.

Đi còn dứt khoát hơn cô tưởng tượng.

Nam Khuê tự ôm chặt lấy mình, đột nhiên cảm thấy không khí lạnh lẽo.

Tim cũng thắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi