Chương 453
Lục Kiến Thành cũng không phải là người sẽ nhận thua, lập tức ngạo nghễ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh vừa tới bệnh viện, nhớ là em cũng đến giờ tan làm rồi, muốn hỏi em có muốn đi về cùng nhau không thôi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục có lòng tốt, nhưng chúng ta hình như không tiện đường, hơn nữa cũng không về chung một nhà.”
“Anh có thể……”
Lục Kiến Thành chưa kịp nói xong thì Nam Khuê đã cúp máy.
Nghe tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia, anh không vui siết chặt tay.
Quan trọng hơn là, ngay sau đó, anh trơ mắt nhìn Nam Khuê lên chiếc xe jeep kia cùng Chu Tiễn Nam.
Trong nháy mắt, mắt anh đỏ rực, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Hay lắm, nói không cùng đường với anh sao?
Chẳng lẽ cùng đường với Chu Tiễn Nam?
Theo như anh biết, Chu Tiễn Nam cách vị trí hiện tại của cô còn xa hơn, còn không tiện đường hơn.
Trong xe, Nam Khuê lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào, nhưng từ sau cuộc điện thoại với Lục Kiến Thành, cô liền trở nên trầm mặc hơn, rõ ràng là bị ảnh hưởng.
“Em cãi nhau với cậu ấy sao?” Dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Chu Tiễn Nam hỏi.
“Hả?”
Nam Khuê chợt sững người, ngay sau đó cô chợt nghĩ, chỉ có vài người xung quanh là biết, còn những người khác đều không biết cô và Lục Kiến Thành đã ly hôn.
Nghĩ lại, thực sự không cần đặc biệt giải thích.
“Yên tâm đi, vợ chồng nhất định sẽ xảy ra cãi vã, khi xung đột qua đi rồi sẽ tự nhiên hòa giải.” Chu Tiễn Nam an ủi.
Nam Khuê nhìn sang, nhìn thấy những đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của Chu Tiễn Nam thì bỗng dưng cảm khái.
Trong lòng nghĩ, cô cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Sau này nếu anh kết hôn, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ mình, có thể tưởng tượng ra, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Chu Tiễn Nam chỉ cười mà không nói gì.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ, Nam Khuê chỉ tay: “Đi sang bên trái đi.”
Chu Tiễn Nam có chút kinh ngạc: “Bọn em đổi chỗ ở rồi sao?”
Nam Khuê muốn nói chỉ có một mình cô đổi thôi, Lục Kiến Thành vẫn ở chỗ cũ.
Nhưng ngại giải thích nhiều nên cô chỉ “ừm” một tiếng.
Xe vừa dừng dưới cửa, Nam Khuê đã xuống xe ngay.
Tuy nhiên, do gầm xe jeep tương đối cao nên khi đi xuống cô không chú ý, bất ngờ bị trật cổ chân.
“A …” Nam Khuê kêu một tiếng.
Chu Tiễn Nam từ bên ghế lái chạy sang, duỗi tay đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như trẹo chân rồi, hơi đau một chút.” Nam Khuê nói, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại.
“Vậy em đừng nhúc nhích, để tôi bế em về.”
Nghe thấy từ “bế”, Nam Khuê có chút kinh hãi, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không, không, tôi vẫn có thể đi được, chỉ là đi chậm hơn chút thôi.”