CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 462

Nói xong, anh lại cười tự giễu: “Đúng vậy, đúng là không thể so sánh. Em nói đúng, trong lòng em, anh không thể bằng anh ta được, anh ta mới là quan trọng nhất, còn anh không là gì cả.”

Anh xoay người không do dự, bóng lưng cao lớn bước ra ngoài.

Không biết vì sao mà Nam Khuê lại cảm thấy bóng dáng đó của anh tràn ngập bi thương và cô độc? Anh bi thương gì chứ?

Lúc bóng dáng của Lục Kiến Thành chuẩn bị biến mất, Nam Khuê hé miệng gọi: “Kiến…”

Nhưng vừa nói được một chữ, cô lại dừng lại.

Gọi anh lại để làm gì chứ?

Cho dù cô có nói với anh rằng anh đã sai rồi, ở trong lòng cô, anh mới là số một thì có thể thay đổi gì chứ?

Cô và anh đã sớm bỏ lỡ nhau rồi.

Hai năm làm vợ chồng, tuy không phải sớm chiều ở chung nhưng cũng coi như cùng chung chăn gối.

Tình yêu cô dành cho anh bấy lâu nay vẫn chưa thể xóa nhòa.

Nhưng hiện tại có thể làm được gì?

Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê nhìn nồi cháo vẫn đang đun trong phòng bếp, duỗi tay tắt bếp rồi yên lặng ăn cháo.

Khi ra khỏi cửa, cô quả thật đã rất buồn.

Vết thương ở chân tuy đã thuyên giảm nhiều nhưng vẫn còn hơi đau.

Hơn nữa hôm nay ra cửa hơi muộn, cô sợ sẽ bị muộn làm.

Kết quả, vừa ra khỏi tiểu khu, liền nhìn thấy Chu Tiễm Nam đang dựa vào xe, thân ảnh thon dài đặc biệt hút mắt.

Nam Khuê chạy tới: “Anh vẫn chưa đi sao? Tôi còn tưởng rằng anh đi rồi chứ?”

“Tôi thấy chồng em đã đi rồi, sợ em khó bắt taxi nên quyết định ở lại đợi em.”

“Cảm ơn anh, Tiễn Nam, vẫn là anh chu đáo.”

Sau khi lên xe, Chu Tiễn Nam không nhịn được hỏi: “Chuyện sáng nay, tôi rất xin lỗi.”

Nam Khuê quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh ấy: “Sao anh lại phải xin lỗi?”

“Bởi vì sự xuất hiện của tôi, dường như đã gây ra hiểu lầm giữa hai người.”

Nam Khuê nghe vậy lập tức lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, Tiễn Nam, anh đừng nghĩ nhiều, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, không liên quan đến anh.”

“Thật đấy.” Sợ rằng Chu Tiễn Nam sẽ không tin, cô lại nhấn mạnh.

“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không?” Chu Tiễn Nam hỏi.

“Được.” Nam Khuê nhẹ gật đầu.

“Có phải hai người đang hiểu lầm nhau chuyện gì đó không?”

Hiểu lầm?

Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm thì đã tốt, nhưng chuyện của hai người thì một hai câu không thể giải thích rõ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi