CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 464

“Nhưng mà chuyện tôi vừa nói với anh, là bí mật trước nay của tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ cùng anh, cũng hy vọng là anh có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Chu Tiễn Nam kinh ngạc: “Em nói vậy có nghĩa là anh ta không biết sao?”

Nam Khuê gật đầu: “Ừm, anh ấy không biết.”

“Đã lâu như vậy, tình cảm cũng sâu đậm như vậy, sao em không nói với anh ta?”

“Tôi có nói rồi, tiếc là …” Cô cúi đầu cười, nụ chứa đầy sự khổ sở và buồn bã: “Anh ấy nói anh ấy không muốn nghe, hai lần, tôi đã thử hai lần, nhưng anh ấy đều đã bỏ lỡ.”

Cười rồi, Nam Khuê ngẩng đầu lên, đưa tay ra lau nhẹ khóe mắt, sau đó tiếp tục nói.

“Anh cũng biết mà, tôi là con gái, da mặt mỏng, bị cùng một người, lại là người mình yêu sâu đậm cự tuyệt những hai lần, thì có can đảm đến thế nào cũng chẳng có đủ dũng khí để mở miệng nữa.”

“Hơn nữa …”

Anh ấy cũng không yêu tôi.

Câu sau Nam Khuê không nói ra, chỉ âm thầm giữ trong lòng.

Không nói ra, cô đã đủ buồn rồi.

Nếu nói ra, chắc cô càng đau buồn hơn nữa.

Đến bệnh viện, khi Nam Khuê xuống xe, Chu Tiễn Nam nhận được một cuộc gọi.

Đôi mắt anh nhàn nhạt, dường như điềm tĩnh đến mức giữa trán không có một chút cảm xúc nào.

Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ nghe được anh ấy đáp lại một câu vô cùng đơn giản: “Được, tôi đi.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

Nam Khuê đã bước đến cửa chính của bệnh viện và chuẩn bị đi vào trong.

Đột nhiên, Chu Tiễn Nam cố sức chạy đến và dừng lại trước mặt Nam Khuê.

Nhìn thấy anh chạy tới, Nam Khuê kinh ngạc một phen: “Sao thế?”

“Chỉ là muốn nói với em một tiếng, tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi.”

Đần ra vài phút, Nam Khuê mới phản ứng lại: “Không phải là vừa quay về sao? Sao nhanh vậy lại phải đi rồi?”

“Cấp trên sắp xếp.” Chu Tiễn Nam khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà, tôi đồng ý rồi.”

Nam Khuê há hốc miệng một lúc rồi mới hỏi: “Có nguy hiểm không?”

“Có lẽ có một chút.”

“Không thể không đi sao?” Cô hỏi

Chu Tiễn Nam mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nụ cười này chói sáng như ánh mặt trời ban chiều, vừa dịu dàng vừa khiến người ta thấy ấm áp.

“Cô ngốc này, không phải tôi thì cũng sẽ là người khác, đã làm ngành này thì bất kỳ lúc nào cũng không trốn tránh được.”

Lời này Nam Khuê không phải không hiểu.

Cô hiểu rõ.

Nhưng mà bởi vì quá hiểu, nên mới càng cảm thấy buồn hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi