Chương 481
Nam Khuê vừa mới rời khỏi phòng của Lục Kiến Thành liền đi về phòng các đồng nghiệp đang liên hoan.
Kết quả là khi cô bước vào, không còn ai trong phòng nữa.
“Dực Dực…” Nam Khuê vừa nhìn quanh phòng vừa gọi.
Nhưng mà không có ai trả lời cô.
Một lúc sau, có mấy người phục vụ vào nói rằng phòng này đã thanh toán xong, muốn mời cô rời đi để họ bắt đầu quét dọn.
Nam Khuê chỉ có thể rời đi, cô không còn nơi nào để đi liền ngồi xổm xuống bên ngoài phòng gọi điện thoại cho Tống Dực.
Khi lấy điện thoại di động ra, cô mới biết Tống Dực đã gọi cho mình mấy cuộc.
Lúc đó cô đang ở trong phòng bên Lục Kiến Thành, có lẽ vì quá ồn ào nên cô không nghe thấy có cuộc gọi đến.
Cô lập tức gọi lại, bên đầu kia Tống Dực không nghe máy.
Nam Khuê lại gọi thêm vài lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Nếu cô đoán không lầm, Tống Dực có lẽ đoán cô đã về nhà, gọi điện thoại cho cô cũng không được nên đã đi trước rồi.
“Thôi, tự mình đi về cũng được!”
Nam Khuê lẩm bẩm, cất điện thoại và bước ra ngoài.
Lúc này đầu cô đau kinh khủng, toàn thân nóng như lửa đốt, vừa đi vừa phải kéo quần áo.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy bức bối khắp người.
Trước đây khi chơi với đồng nghiệp, vì đa số là phụ nữ nên đều uống bia, tuy rằng có chút say nhưng đi ra ngoài gặp gió mạnh cũng tỉnh táo rất nhiều.
Lúc nãy cô bị Quý Dạ Bạch dọa một trận, cô cũng đã tỉnh táo không ít.
Nhưng sau đó cô lại bị ép uống một ly rượu nữa., mà ly rượu này khác các loại rượu kia, đây là ly rượu trắng nồng độ cao.
Nuốt xuống bụng, cô liền cảm thấy rất cay và khó uống.
Bây giờ cô cảm thấy đầu óc ngày càng nặng nề, toàn thân nóng ran và choáng váng, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Trong bụng như đang cuồn cuộn khó chịu, vừa nóng vừa khó chịu.
Cố gắng chống cự, cô đi ra cửa khách sạn với một ý nghĩ duy nhất là về nhà.
Ở đây rất nhiều loại người, cô phải nhanh chóng về nhà.
Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng cơ thể cô bây giờ quá khó chịu.
Nam Khuê vẫn đang cố gắng kiên trì, nhưng đi được vài bước, cô liền hoa hết mắt, cả người như không còn chút sức lực nào.
Cuối cùng, cô chỉ có thể bám vào một cây cột ở sảnh khách sạn và miễn cưỡng dựa vào đó.
Lúc này Quý Dạ Bạch và trợ lý mới bước đến sảnh khách sạn, chuẩn bị rời đi.
Trợ lý liếc mắt một cái đã thấy Nam Khuê, lập tức nói: “Tổng giám đốc Quý, cô gái đó hình như uống nhiều rồi, phu nhân muốn anh đến để ý cô gái kia, giờ chúng ta có nên đưa cô ấy đi một đoạn không?”
Sở dĩ Quý Dạ Bạch ngoan ngoãn đến đây là vì mẹ anh đã yêu cầu trợ lý này đi theo và giám sát, muốn anh nhất định phải đến.