CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 483

Đột nhiên, cánh cửa đóng lại, giọng nói lạnh lùng của Quý Dạ Bạch truyền đến: “Hơi chật, cậu tự mình bắt taxi về đi.”

“Tổng giám đốc Quý, anh cũng quá…quá vô tình rồi!” Chỉ còn lại trợ lý trong cơn gió hỗn độn.

Lúc này, Lục Kiến Thành từ trong đại sảnh điên cuồng chạy ra.

Khi nhìn thấy chiếc xe đã lái đi, đặc biệt là khi nhìn thấy biển số xe, ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống âm độ, hơi thở xung quanh người dường như có thể đem tất cả mọi người xung quanh đông cứng lại vậy.

Quay về rồi?

Cậu ta thực sự đã từ nước ngoài về rồi?

Hừ, lúc trước hứa hẹn nhất định sẽ không về nước nữa, bây giờ đổi ý nhanh như trở bàn tay, đúng là lời từ miệng cậu ta không thể làm người ta tin tưởng được.

Lục Kiến Thành lấy điện thoại ra, Lâm Tiêu nhanh chóng lái xe chạy tới.

Lên xe, hai người điên cuồng đuổi theo.

Nam Khuê bên kia vẫn đang say, tài xế ngồi lái xe ở hàng ghế trước, cô và Quý Dạ Bạch ngồi ở hàng ghế sau.

Vốn dĩ Quý Dạ Bạch ghét bỏ mùi rượu trên người cô nên ngồi cách cô khá xa.

Nhưng mà trên đường có mấy khúc cua, Nam Khuê ngồi đó cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, sau đó liền ngồi gần vị trí của Quý Dạ Bạch.

Đột nhiên tài xế rẽ gấp, Nam Khuê không để ý liền bị đụng mạnh vào người Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch ghét bỏ đẩy cô ra: “Này, tránh ra.”

Nam Khuê vốn muốn di chuyển nhưng cô thật sự không còn chút sức nào để cử động nữa.

Nhắm mắt lại, cô tiếp tục dựa vào người Quý Dạ Bạch.

Sau khi liếc nhìn cô vài lần, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng không kìm được, anh ta đỡ Nam Khuê ngồi thẳng dậy rồi đẩy cô ngồi cách xa anh ra.

Sau đó anh ấy nhìn về phía tài xế, lạnh lùng dặn dò: “Lái xe từ từ thôi, cậu gấp gáp làm gì vậy?”

Tài xế ngồi phía trước vừa nghe thấy vậy liền lập tức giảm tốc độ lại.

Chính cú phanh gấp này đã khiến cơ thể của Nam Khuê lại nghiêng về phía Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch lại một lần nữa đẩy đầu Nam Khuê ra, vừa đẩy vừa mở miệng: “Tại sao tôi cảm giác như tôi bị chiếm tiện nghi vậy chứ, quá hối hận khi để cô lên xe.”

“Nam Khuê…” Quý Dạ Bạch nghiêm nghị nói: “Cô ngồi xa ra, ngồi thẳng lưng lên.”

Những lời này Nam Khuê mơ mơ màng màng nghe thấy được.

Hơn nữa, cô cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc.

Rất giống giọng nói của anh.

Nhưng mà? Không phải anh vẫn ở trong khách sạn sao?

Sao lại đến bên cạnh cô rồi.

Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

“Tôi cũng muốn ngồi thẳng nhưng đầu tôi rất đau, tôi không ngồi được, anh không cần keo kiệt như vậy, cho tôi dựa một chút, tôi đảm bảo ngày mai tỉnh dậy sẽ không làm phiền anh nữa, bây giờ cho tôi dựa một chút.”

“Tôi muốn dựa một chút có được không? Tôi…Tôi đau đầu quá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi