CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 485

Vì để cô im lặng nên anh ta chỉ có thể để cô dựa vào vai mình.

Vừa đến nơi, Quý Dạ Bạch đã xuống trước, đỡ Nam Khuê xuống xe.

Anh ta vừa mở miệng muốn bảo tài xế dìu cô lên thì quay đầu lại thấy tài xế đã lái xe đi rồi.

Giờ phút này, cho dù có giáo dưỡng đến đâu, anh ta cũng không nhịn được chửi thề một câu.

Liếc mắt nhìn Nam Khuê một cái, Quý Dạ Bạch chỉ có thể đỡ cô lên.

Đến cửa nhà, Quý Dạ Bạch thấy Nam Khuê vẫn nhắm mắt ngủ liền cao giọng hỏi: “Chìa khóa ở đâu?”

“…”

Nam Khuê ngủ say đến mức hoàn toàn không nghe thấy gì.

Quý Dạ Bạch chỉ có thể vươn tay vỗ mạnh vào mặt cô, đánh thức cô rồi hỏi: “Chìa khóa nhà ở đâu, nói cho tôi biết.”

Lần này Nam Khuê đã nghe thấy, bất mãn mắng: “Sao anh lại quên hết mọi chuyện vậy, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi không có chìa khóa, mật khẩu là vân tay ngón cái của tôi.”

Quý Dạ Bạch đưa tay cầm lấy ngón cái của Nam Khuê để thử vân tay.

Thử hết bên phải rồi sang bên trái, cuối cùng cũng thành công.

Khi nghe thấy tiếng ding-dong, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đỡ Nam Khuê vào rồi ném cô lên ghế sô pha.

Ai ngờ tay còn chưa kịp rút ra đã bị người phụ nữ trên sô pha trực tiếp ôm lấy.

“Nam Khuê, cô buông ra.” Quý Dạ Bạch lạnh lùng nói.

Càng nghe giọng nói lạnh như băng của anh, Nam Khuê càng cảm thấy bất mãn.

Cô cau mày, ôm chặt lấy cánh tay Quý Dạ Bạch: “Bây giờ anh đối xử với tôi càng ngày càng lạnh lùng, trước đây anh đâu như thế này.”

Quý Dạ Bạch cau mày: Chẳng lẽ trước đây anh ta đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng sao?

“Anh là đồ xấu xa, tôi không thích anh.” Nam Khuê lại lẩm bẩm một câu.

Nghe đến đây, Quý Dạ Bạch nhướng mày tự mãn, anh ta cho rằng người phụ nữ này nhất định là thích anh ta nên mới dùng đủ các loại biện pháp để thu hút sự chú ý của anh.

Chỉ sợ lần say rượu này cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của anh ấy, thật đúng là để đạt được mục đích thì việc gì khổ cũng có thể làm.

Nếu đã như vậy, anh còn muốn xem tiếp theo cô còn có thể làm gì?

“Nhưng mà tôi không khống chế được chính mình, sao tôi có thể không thích anh chứ?”

“Chồng à…”

Vừa nói xong, Nam Khuê cũng bị cách gọi này của mình dọa sợ, cô bối rối mở miệng, mơ hồ lắc đầu nói: “Không phải, bây giờ anh không phải nữa, tôi gọi sai rồi, xin lỗi!”

Trong đầu cô lại chợt hiện lên hình ảnh lúc ban tối.

Anh đứng đó, hai người phụ nữ quyến rũ lần lượt ôm lấy cánh tay, nhưng anh cũng không từ chối.

“Có phải anh rất thích các cô ấy không?” Đột nhiên Nam Khuê hỏi.

Vừa nhớ đến hình ảnh kia, trái tim Nam Khuê như bị đâm một nhát.

Vết thương rỉ máu, đau đến mức khiến cô thở dốc, phải thở từng hơi lớn mới có bớt đau hơn.

Nhưng cho dù là như vậy cô vẫn vô cùng đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi