CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 493

Lúc kịp phản ứng lại, cô không thể kiềm chế đực cảm xúc của mình nữa.

Giống như hơn ba ngàn đem yêu thầm đều được giãy bày.

Nhiều ngày như vậy, thậm chí cô còn không biết mình đã trải qua như thế nào.

Cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ mãi như vậy, cô sẽ mang theo mối tình yêu thầm này già đi, thậm chí là đến lúc cô chết.

Nhưng lúc này cô mới hiểu ra rằng tất cả những nỗ lực của mình đều có ý nghĩa.

Đủ.

Đủ rồi.

“Sao em lại khóc, có phải do anh nói không hay không? Hay anh làm em tức giận?” Thấy Nam Khuê khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.

Không phải.” Nam Khuê lắc đầu sau đó giải thích: “Em không có đau lòng, em chỉ…”

Cô đột nhiên phát hiện mình không biết dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả.

Cô nhào lên phía trước, lao vào trong lòng Lục Kiến Thành, vùi thân thể nhỏ xinh của mình vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Cô muốn ôm anh, ôm thật chặt, thật thật chặt.

Phải ôm thật chặt để cảm nhận hơi ấm từ anh.

Hóa ra đây chính là cảm giác yêu đương.

An tâm như vậy.

Ngọt như mật vậy.

Cuối cùng cũng không còn là một mình cô đơn phương, một mình cô chịu đựng.

Cô yêu anh, rất rất rất yêu anh.

“Lục Kiến Thành…” Nam Khuê gọi tên anh.

Thật ra cô cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ đơn giản là muốn gọi tên anh mà thôi.

“Hửm?” Lục Kiến Thành nhẹ giọng trả lời, âm cuối hơi nâng lên, yên lặng chờ cô nói tiếp.

Kết quả đợi một lúc lâu cũng không thấy Nam Khuê nói gì.

Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi: “Sao không nói gì vậy, anh vẫn đợi em.”

Nam Khuê cười, một lần nữa cựa quậy trong lòng anh, nói thật nhỏ: “Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh mà thôi!”

“Thật sự không muốn nói gì sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Nam Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này đây, có thể nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi thở của anh, nghe được tiếng nhịp tim của anh, cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.

Đây là lần đầu tiên cô biết hai bên tình nguyện, suy nghĩ giống nhau hạnh phúc đến thế nào.

Dù hai người không làm gì, chỉ yên lặng ôm nhau cũng đã thấy vô cùng thỏa mãn.

Nhưng rõ ràng Lục Kiến Thành không nghĩ vậy.

“Khuê Khuê…” Lần này là Lục Kiến Thành gọi tên cô.

“Ừm!”

Nam Khuê cho rằng anh cũng giống cô, chỉ đơn giản là gọi tên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi