Chương 495
Cô hi vọng tất cả đều đẹp đẽ, là nước chảy thành sông chứ không phải sự vội vàng.
Thấy Nam Khuê không trả lời mà chỉ cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại còn đỏ bừng, Lục Kiến Thành lập tức hiểu rõ: “Đồ ngốc, không muốn thì không muốn, không cần ngại, em có thể nói cho anh.”
“Vậy… anh sẽ không tức giận sao?” Nam Khuê cẩn thận hỏi.
Lục Kiến Thành cười một tiếng vô cùng gợi cảm, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, tại sao anh lại tức giận chứ?”
“Vì…” Nam Khuê cắn môi, khuôn mặt mềm mại giống như một đóa hoa hồng nở rộ
Câu kế tiếp khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng, cho nên có chút khó khăn nói: “Vì bọn họ nói, nếu như lúc đàn ông muốn thì rất khó để chịu đựng.”
“Đúng là rất khó chịu đựng.” Lục Kiến Thành nói.
“Hả?” Nam Khuê ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ đều là sự lo lắng.
“Nhưng anh càng không muốn ép buộc em hơn, đồ ngốc, anh thừa nhận anh muốn, nhưng anh muốn không phải vì do xúc động mà vì ôm em thế này khiến anh không kiềm chế được.”
“Anh muốn không phải lần này hoặc lần sau, anh muốn ở bên cạnh em, càng muốn quý trọng em, chờ đến ngày em cam tâm tình nguyện hơn.”
Lục Kiến Thành nói xong, hôn lên trán Nam Khuê một cái.
Sau đó lập tức quay người chuẩn bị rời đi.
Thấy anh xoay người, không biết vì sao lúc này Nam Khuê đột nhiên cảm thấy rất hoảng loạn.
Cô gần như không suy nghĩ mà lập tức ôm chặt lấy eo Lục Kiến Thành, có chút vội vàng nói: “Anh muốn đi đâu?”
Lục Kiến Thành cưng chiều vuốt tóc cô: “Thật ngang ngược, không cho anh ăn no cũng không cho anh rời đi, Khuê Khuê, em biết bây giờ em quyến rũ đến mức nào không? Anh chỉ sợ nếu mình tiếp tục ở lại thì sẽ không chịu được mất.”
“Em tắm trước đi, anh muốn ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại, nếu không anh sợ anh sẽ không kiềm chế được bản thân.”
Nghe anh nói xong, Nam Khuê cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo mình đã ướt đẫm.
Quần áo cô mặc là sa mỏng, gặp nước nóng nên đã trở nên trong suốt.
Dưới ánh đèn càng thêm mờ ảo, quyến rũ hơn.
Ý thức được chuyện này, cô vội vàng ôm chặt lấy bản thân, sau đó nhanh chóng xoay người.
Lục Kiến Thành buồn cười nhìn cô thẹn thùng.
“Anh chờ em bên ngoài.”
Nói xong câu đó, anh đi ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Lục Kiến Thành lập tức đến tủ lạnh tìm nước lạnh, sau đó cởi áo khoác trên người ra, hạ nhiệt độ trong phòng xuống.
Tiếp theo đó anh rút một điếu thuốc, cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng tất cả đều thất bại khi anh thấy Nam Khuê quấn khăn tắm đi từ phòng tắm ra.
Cho dù đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô, ngọn lửa trong lòng anh lập tức bùng lên, cả người cũng nóng bừng.
“Kiến Thành, em tắm xong rồi, anh có muốn đi…” Tắm không?
Nam Khuê còn chưa nói xong, đôi môi mềm mại lại lần nữa bị chặn lại.