Chương 516
“Ừm, lần này công ty ở nước ngoài xảy ra chút chuyện, anh muốn đích thân đến một chuyến.”
“Rất nghiêm trọng sao? Cần bao nhiêu thời gian?” Nam Khuê hỏi.
“Nhanh có thể là năm ngày, chậm có thể là mười ngày…” Thậm chí còn lâu hơn.
Câu tiếp theo Lục Kiến Thành cũng không nói ra, anh sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt cô, cũng sợ mình sẽ thay đổi ý kiến, không muốn rời xa cô dù chỉ một chút.
Nam Khuê rời khỏi ngực anh, nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
“Vậy anh yên tâm đi đi, em ở nhà đợi anh.”
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy vô cùng áy náy.
Nam Khuê đưa tay, lại lần nữa vuốt ve lông mày Lục Kiến Thành, nói: “Anh biết không? Câu em không muốn nghe anh nói nhất chính là xin lỗi, câu này em đã nghe quá nhiều lần, sau này cũng không muốn nghe nữa.”
“Nếu như có thể, em hi vọng sau này ngày nào cũng nghe thấy những câu như anh thích em, anh yêu em.”
“Được.” Ánh mắt Lục Kiến Thành dịu dàng: “Khuê Khuê, anh yêu em.”
“Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu: “Chúng ta đã nói rồi, chờ anh về sẽ ăn lẩu với em, không cho phép anh để người khác đi hộ.”
“Được!”
Lúc này lái xe đã dừng xe ở trước nhà hàng.
Nam Khuê biết cho dù không nỡ thì cũng phải tạm biệt ở đây.
Lần trước Lục Kiến Thành cũng ra nước ngoài, hai người cũng cách xa nhau, thời gian lần đó rất dài.
Lần này không biết vì thời gian dài hay vì sao mà trong lòng cô luôn có dự cảm không lành.
Cụ thể là gì cô cũng không rõ, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết đó không phải chuyện tốt.
“Vậy em vào đây, lúc anh đi máy bay phải cẩn thận, đến nơi an toàn nhớ gọi cho em.”
“Được, mau vào đi, Lâm Niệm Sơ chờ em ở trong, anh đã nói cô ấy gọi những món em thích rồi.”
“Vậy em vào đây, anh đi an toàn.”
Nói xong Nam Khuê lưu luyến không rời xoay người xuống xe.
Lúc cô vừa chuẩn bị đi xuống thì đột nhiên Lục Kiến Thành lại đưa tay kéo cô lại, một giây sau, nụ hôn điên cuồng nóng bỏng của anh lập tức rơi xuống.
Nụ hôn của anh vô cùng nóng bỏng.
Nam Khuê có cảm giác như bản thân sẽ bị anh nuốt chửng vậy.
Nếu là bình thường cô chắc chắn sẽ vô cùng ngượng ngùng, sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm gì cả, cái gì cũng không muốn để ý.
Cô chỉ biết mình không nỡ xa anh, không nỡ rời xa người đàn ông đang ôm mình thật chặt lúc này.
Làm sao bây giờ? Anh còn chưa đi mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.