CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 541

Bàng Hải cười mỉa mai: “Muộn rồi, chạy không kịp đâu.”

Tiếng điện thoại vừa tắt, đột nhiên, một hàng mười mấy chiếc xe đen đi đến, cùng dừng lại theo trật tự.

Những người bên trong, tất cả đều mặc áo đen quần đen, cầm gậy dài dao dài bước xuống, và tất cả đều trông rất dữ tợn.

Một nhóm người nhanh chóng xếp hàng và đứng sau lưng Bàng Hải.

Sau khi chỉnh lại quần áo, Bàng Hải vênh váo đi về phía Lục Kiến Thành, giơ tay đâm chọc anh: “Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, tao thừa nhận là mày rất lợi hại, nhưng thật đáng tiếc, trời ganh anh hùng, hôm nay, mày sẽ bị chôn vùi dưới tay Bàng Hải tao.”

“Bàng Hải, mày thật là hèn hạ?” Lục Kiến Thành nắm chặt tay.

Giờ phút này, cho dù anh đã đoán trước mọi chuyện phía sau sẽ thương vong nặng nề, không biết có thể sống sót thoát ra khỏi nơi này hay không, nhưng sự kiêu ngạo của bản thân vẫn khiến anh cảm thấy bình tĩnh.

Khuôn mặt anh vẫn như thường, dường như không có chút dao động nào.

Còn Bàng Hải thì càng bị sự điềm tĩnh này làm cho phát cáu: “Lục Kiến Thành, việc đấu đá không chừa thủ đoạn, đối phó với loại người như mày, tao không chuẩn bị hai ba chiêu, thì sao dám đến đây được..”

Tiếp theo lại là một cuộc chiến khốc liệt khác.

Không nhớ đã diễn ra trong bao lâu, chỉ biết rằng những người phía trước như một làn sóng, và những người phía sau lại đến như một làn sóng khác.

Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, đoàn người kia tưởng chừng như không có điểm kết thúc.

Xung quanh có những tiếng la hét và gầm thét.

m thanh không dứt.

Máu khắp mặt đất, chảy thành từng dòng, đến cuối cùng không thể phân biệt được là máu của ai.

Nhưng cơ thể và sức lực của Lục Kiến Thành đã dần dần bị tiêu hao trong cuộc chiến quá lâu này, cuối cùng cũng đã quá sức chịu đựng.

Đột nhiên, một cây gậy dài ném mạnh tới, tim Phương Thanh Liên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô siết chặt hai tay, hét lớn: “Kiến Thành, cẩn thận.”

Nhưng mà đã chậm mất rồi.

Nghe thấy tiếng hét của Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành vừa định xoay người lại thì đã bị một cây gậy dài đánh thẳng vào lưng.

Một gậy đánh xuống.

Lục Kiến Thành lập tức lảo đảo, khụy một chân quỳ trên mặt đất.

Nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Anh một thân kiêu ngạo đứng giữa trời đất thế gian này, không một chút khuất phục.

Nhưng mà chính sự chững lại nhất thời này đã tạo cơ hội cho đối thủ.

Ngay sau đó, gậy thứ hai, gậy thứ ba…

Những gậy đó cứ điên cuồng đánh lên người anh như mưa rơi.

Lục Kiến Thành vẫn cố gắng kiên cường, anh cắn môi, cố gắng đứng thẳng, dù cho đau đớn nhíu chặt mày vẫn không nói một câu xin tha.

“Kiến Thành…” Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn đau lòng hét lên.

Cô ta bật khóc, thảm thiết hét lên: “Kiến Thành, anh thế nào rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi