Chương 545
Hơn nữa bác sĩ cũng đã xử lý vết thương cho anh, dùng thuốc tốt nhất, lại đã nghỉ ngơi hai ngày, nên tình hình cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà nửa người trên vẫn quấn từng vòng băng vải trắng, nhìn qua có chút dọa người.
Vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Phương Thanh Liên đang nằm gục ở bên cạnh.
Lục Kiến Thành khẽ cử động ngón tay, Phương Thanh Liên lập tức tỉnh lại.
Nhìn thấy anh tỉnh lại, Phương Thanh Liên vui mừng khôn xiết, vừa khóc vừa cười: “Kiến Thành, anh tỉnh rồi sao? Anh thật sự tỉnh rồi sao? Em không nhìn nhầm đúng không?”
“Anh không sao, đừng lo lắng.”
Lục Kiến Thành vừa nói xong, nghĩ đến những chuyện ngày hôm đó, trong lòng lại thấy cực kỳ áy náy.
Đặc biệt là những cảnh tượng đó, chân thật đến mức anh thấy khó thở.
Nhưng mà.
Anh phải thừa nhận rằng lần này nhờ có cô ta mà anh mới sống sót trở về.
Là cô ta đã hy sinh thân mình để cứu anh.
“Thanh Liên, em…” Sao rồi?
Nói được nửa câu, Lục Kiến Thành liền nặng nề không nói nữa. Ngược lại Phương Thanh Liên lập tức duỗi tay ra che miệng Lục Kiến Thành lại: “Kiến Thành, đừng nói, đừng nói nữa.”
“Để cứu anh, bất kể trả giá gì, em nghĩ cũng xứng đáng. Đừng nói là những thứ đó, cho dù họ có muốn mạng của em em cũng không tiếc.”
“Chỉ cần anh được sống là đủ rồi.”
Phương Thanh Liên nói xong, nước mắt rơi xuống ào ạt.
Lục Kiến Thành nhìn thấy, trong lòng có chút đau lòng, dù sao cũng là người từng thân thiết nhất với anh.
Nhưng nhiều hơn là sự đồng cảm và áy náy.
Một cảm giác tội lỗi sâu sắc, như sợi dây thừng quấn chặt lấy tim anh.
Nếu có thể, anh thà chết ngay đêm hôm đó cũng không muốn cô ta dùng cách đó để cứu anh.
“Thực xin lỗi, Thanh Liên, em làm tất cả những điều này đều là vì cứu anh.”
Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu: “Đừng, Kiến Thành, đừng nói như vậy, tất cả những chuyện này đều là em tự nguyện, hơn nữa nếu anh chết, bọn họ cũng không tha cho em.”
“Nhưng mà, không đáng, em đáng lẽ không nên cầu xin bọn họ, em biết không, anh thà chết ở chỗ đó cũng không muốn thấy em như vậy.”
“Không được, Kiến Thành, em yêu anh như vậy sao lại có thể trơ mắt nhìn anh chết chứ? Nếu anh chết thì cuộc đời em còn ý nghĩa gì nữa.”
Càng nói, Phương Thanh Liên càng kích động.
Bỗng nhiên cô ta nhào vào ngực Lục Kiến Thành.
Bởi vì tốc độ của cô ta hơi nhanh và dùng lực quá mạnh, đã chạm vào vết thương của Lục Kiến Thành, nên anh đã hự một tiếng.
Phương Thanh Liên lập tức khẩn trương nhìn anh: “Thực xin lỗi Kiến Thành, em không cố ý, anh thế nào rồi? Có sao không? Để em gọi bác sĩ đến nhé?”
“Không cần.” Lục Kiến Thành lắc lắc đầu.