Chương 547
“Anh không muốn cô ấy nhìn thấy anh như thế này, cũng không muốn cô ấy lo lắng.”
Phương Thanh Liên càng cắn môi sâu hơn, nếu không phải vẫn khống chế được thì có lẽ đã cắn ra máu rồi.
Hừ…
Thật hay cho cái không muốn làm Nam Khuê lo lắng, anh yêu, quan tâm người phụ nữ đó đến vậy sao?
Lục Kiến Thành, em mới là người cứu anh, sao anh có thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy?
Anh không hề quan tâm đến em.
Trong mắt anh đều người phụ nữ đó.
Rốt cuộc anh đặt em ở đâu.
Một cuộc gọi kết thúc, lại đến cuộc thứ hai, thứ ba…
Phải đến cuộc gọi thứ năm kết thúc, điện thoại của Lục Kiến Thành mới im ắng trở lại.
Nhấc điện thoại lên, khi thấy bên trong có hơn 100 cuộc gọi nhỡ, tim anh như bị dao cứa, đau như muốn nứt ra.
Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ như vậy, Khuê Khuê của anh đã buồn bã, khổ sở đến nhường nào.
Chắc chắn cô cực kỳ lo lắng cho anh.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành phát hiện ra một thông tin quan trọng khác.
Anh nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên điện thoại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh còn không tin vào mắt mình.
“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Anh nhìn Phương Thanh Liên rồi đột nhiên cao giọng.
“Ngày 18, có chuyện gì vậy?”
Ngày 18?
Tức là đã hai ngày trôi qua.
“Vậy nên anh đã nằm đây hai ngày rồi sao?”
Hỏi ra những lời này, Lục Kiến Thành thấy người mình đột nhiên mềm nhũn, vô lực dựa vào giường, giống như tất cả sức lực trên người bị rút cạn hết.
Thảo nào, Khuê Khuê đã gọi cho anh hơn một trăm cuộc điện thoại.
Đã hơn hai ngày, gần ba ngày, Khuê Khuê không liên lạc được với anh, không nghe thấy giọng của anh, không biết tin tức về anh, cũng không biết anh đang làm gì, nhất định cô cuống muốn chết.
Nghĩ đến đây, Lục Kiến Thành không chịu nổi nữa, anh vén chăn đứng dậy đi ra ngoài.
“Kiến Thành, anh đi đâu vậy?”
“Vết thương trên người anh còn chưa lành, Kiến Thành, anh chậm chút thôi.”
Nhìn thấy Lục Kiến Thành sải bước đi ra ngoài, Phương Thanh Liên vội vàng trượt xe lăn theo sau.
Ở một bên khác.
Nam Khuê đã gần phát điên rồi.
Lại năm cuộc điện thoại nữa, tất cả đều không có người nhận.
Cô thất vọng đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng và thất vọng.
Vừa nhìn vẻ mặt cô, Lâm Niệm Sơ cũng hiểu ra: “Vẫn không có ai nhấc máy sao?”