CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 556

“Nếu như mày đã muốn cánh tay với chân của ông đây rồi, không niệm chút tình cha con gì thì tao cũng không có gì phải giấu nữa, có biết vì sao mẹ mày xinh đẹp như vậy là gả cho một tên nghiện rượu với cờ bạc như tao không? Có biết vì sao từ trước đến giờ tao lại không ưa mày không?”

Nghe được những lời này, lồng ngực Nam Khuê phập phồng dữ dội. Cô vẫn luôn cảm thấy như thể có một sự thật khủng khiếp nào đó sắp được tiết lộ.

“Tại sao?” Giọng cô run run.

“Bởi vì khi bà mẹ đĩ thoã của mày gả cho ông đây thì đã to bụng rồi, đã có thứ nghiệt chủng như mày rồi, không có ai muốn lấy bà ta, chính bà ta đã khóc lóc van nài tao cưới lấy bà ta.”

“Không có khả năng.”

Nam Khuê siết chặt hai tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Đỗ Quốc Khôn, vì tức giận mà đôi mắt kia dường như có thể phun ra lửa: “Đỗ Quốc Khôn, ông đừng hòng vu oan cho mẹ tôi.”

“Vu oan?”

Đỗ Quốc Khôn cười nhạo: “Ông đây cần phải vu oan cho một con đàn bà có danh tiết đồi bại. Nghĩ kỹ tên của mày đi, mày tên là Nam Khuê, mẹ của mày tên là Nam Thu Ngữ, mày theo họ của bà ta, mà không phải họ Đỗ.”

“Nếu mày là con gái của tao, mày nghĩ tao sẽ cho mày theo họ Nam sao?”

Lời này ngay lập tức trở thành thanh kiếm đập nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng Nam Khuê.

Đúng vậy, cô quá hiểu Đỗ Quốc Khôn, nếu cô thật sự là con gái của Đỗ Quốc Khôn, ông ta nhất định sẽ để cho cô họ “Đỗ” chứ không phải họ “Nam”.

Nam Khuê nhớ lại, khi còn nhỏ, cô từng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao những đứa trẻ trong lớp của con đều cùng họ với cha, còn con lại cùng họ với mẹ ạ?”

Lúc đó mẹ yêu thương ôm cô nói: “Bởi vì họ của mẹ khá hiếm, hơn nữa cha cũng rất vui vẻ rộng lượng, không quan tâm đến những hình thức này, cho nên để cho Khuê Khuê theo họ của mẹ, Khuê Khuê không thích sao?”

“Không ạ, Khuê Khuê rất thích.”

Khi đó cô còn nhỏ còn ngây thơ.

Cho nên, ngay sau khi mẹ giải thích điều đó, cô tin bà ấy.

Sau đó đến cao trung, đến đại học, cô cũng biết một số đứa trẻ sẽ đặc biệt theo họ của mẹ, cô cũng không để trong lòng.

Thì ra, sự việc căn bản không hề đơn giản như cô nghĩ.

“Mẹ…” Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Cho tới nay, cô đều khát vọng tình yêu thương của cha, khát vọng có một người cha có năng lực, nhưng ông trời dường như đã đùa giỡn với cô.

Nếu như cô không phải là con gái của Đỗ Quốc Khôn, vậy cô là con gái của ai chứ?

“Vậy cha ruột của tôi là ai?” Nam Khuê ngước mắt nhìn Đỗ Quốc Khôn.

“Làm sao tao biết?”

“Sao ông lại không biết? Xem như tôi cầu xin ông, niệm tình cảm hơn hai mươi năm ở chung, xin hãy nói cho tôi biết, cha tôi là ai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi