CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 566

Hơn nữa, còn là một góc bàn trà.

Trong nháy mắt, đầu Nam Khuê lập tức chảy ra máu tươi tanh hồng.

Máu chảy ròng ròng.

Đỗ Quốc Khôn cũng mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn, đây không phải là kết quả ông ta muốn.

“Ông…” Nam Khuê chỉ cảm thấy đau, đau ùn ùn kéo đến nỗi cô hoàn toàn không thể chịu đựng được, còn có một tia ý thức, cô đưa tay chỉ về phía Đỗ Quốc Khôn: “Ông còn là người sao?”

“Cho dù tôi không phải con gái ruột của ông, ông cũng không thể giết…”

Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói xong, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.

Đỗ Quốc Khôn có chút luống cuống tay chân.

Sững sờ đứng một lúc, ông ta bỗng nhiên chạy tới lây lây Nam Khuê, nhẹ nhàng gọi: “Nam Khuê, tỉnh lại, Nam Khuê…”

Thế nhưng, đều không có phản ứng.

Lại nhìn thấy máu tươi trên đầu cô, Đỗ Quốc Khôn càng sợ hãi.

“Nam Khuê, mày mau tỉnh lại, mày đừng dọa tao.”

“Tao nói cho mày biết, mày dọa tao cũng vô dụng.”

Tuy nhiên, Nam Khuê vẫn chưa có phản ứng.

Đỗ Quốc Khôn càng thêm sợ hãi, ông ta đưa tay, nhẹ nhàng đặt một ngón tay dưới mũi Nam Khuê.

Khi điều tra thấy cô còn hô hấp, Đỗ Quốc Khôn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may còn sống, không chết là được rồi.

Ông ta tuy rằng thích đánh cuộc một chút, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn giết chết người nha.

“Tao đã sớm nói rồi, tao chỉ muốn tiền, là mày ép tao, nếu mày ngoan ngoãn gom đủ tiền cho tao, nếu mày không muốn lấy điện thoại báo cảnh sát, tao cũng sẽ không đối xử với mày như vậy.”

Đỗ Quốc Khôn nói với Nam Khuê, mạnh mẽ tìm cho mình một chút an ủi.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang lên.

Ngay sau đó, một giọng nói vô cùng sốt ruột truyền đến: “Đã làm xong chưa.”

“Anh Vũ, anh đừng nóng vội, nhanh thôi nhanh thôi.”

“Đỗ Quốc Khôn, mày cũng đừng quên, cách thời hạn tao cho mày chỉ có mười phút, nếu mày không lấy được tiền, thì tay và chân mày lìa khỏi cơ thể.”

“Anh Vũ, em biết, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm anh hài lòng.”

Đỗ Quốc Khôn lại nhìn Nam Khuê một lần nữa, sau đó thở dài: “Cũng tốt, mày ngất xỉu rất đúng lúc, nếu mày không gom đủ một trăm vạn này, vậy thì để mày tự mình đi trả nợ một trăm vạn này đi.”

“Ông đây nuôi mày hơn hai mươi năm, bây giờ chỉ thu một khoản tiền nuôi dưỡng, cũng coi như tận tình tận nghĩa với mày rồi.”

Rất nhanh, Đỗ Quốc Khôn mở cửa.

Cửa vừa bị mở ra, bên ngoài có mấy người cao lớn lập tức xông vào, ngay lập tức, trong phòng có chút không thể chịu đựng được, có vẻ vô cùng chật hẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi