CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 582

Vũ Bằng cười lạnh: “Tổng giám đốc Lục, anh không cần mạng vợ anh sao?”

“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu vợ tôi xảy ra chuyện, một người trong các người cũng không chạy thoát được. Lục Kiến Thành tôi nhất định sẽ để cho các người nợ máu phải trả bằng máu, có tiền cũng không có phúc hưởng.”

“Tổng giám đốc Lục, hù dọa ai vậy?”

Tuy rằng trên mặt Vũ Bằng cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng thật ra đã sớm sợ rồi.

“Tôi không hù dọa các người, một là thả vợ tôi rồi lấy hết tiền, hay là các người ném mạng ở chỗ này, các người tự chọn đi?”

Lời Lục Kiến Thành nói, chắc chắn lọt vào tai mỗi người.

Ánh mắt ảm đảm lạnh như băng giống như một thanh kiếm sắc bén, xẹt qua mặt từng người.

Vũ Bằng còn chưa nói gì, đột nhiên, người phía trên nhao nhao mở miệng: “Anh Vũ, được rồi, các anh em cũng không muốn chết.”

“Đúng vậy, anh Vũ, bọn em còn muốn ung dung tự tại.”

Mím môi, Vũ Bằng chuyển súng từ trên đầu Nam Khuê chuyển về hướng đầu Lục Kiến Thành: “Số tiền còn lại, anh chuẩn bị đưa cho tôi như thế nào?”

“Tôi mang theo vợ tôi rời đi, mỗi một phút, các người sẽ nhận được một trăm vạn, sau hai mươi phút khi chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, các người tự nhiên sẽ nhận được tất cả tiền.”

“Được, ông đây cho các người một cơ hội.”

Dứt lời, Vũ Bằng bỏ súng xuống, đồng thời nhìn về phía người đang áp giải Nam Khuê: “Cởi trói, thả cho cô ta về.”

Khoảnh khắc được cởi trói ra, Nam Khuê ngay lập tức vội chạy về phía Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành cũng chạy về phía Nam Khuê.

Gió trên đỉnh núi, thổi vù vù, nhưng hai người dường như gặp nhau sau kiếp nạn, ôm chặt nhau.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành ôm chặt cô, ước gì có thể nhào cô vào trong người.

“Trên người có chỗ nào đau không? Họ có làm gì em không?”

Anh nỉ non bên tai cô, giọng nói run rẩy không rõ ràng.

Mãi cho đến lúc này, Nam Khuê mới cảm giác được sự run rẩy trên người anh, cảm giác được lồng ngực phập phồng anh và tiếng tim đập thình thịch.

Cô biết, thì ra anh không phải không sợ, anh cũng sợ.

Chỉ là buộc bản thân phải bình tĩnh, bởi vì chỉ có bình tĩnh mới có thể đàm phán.

Nam Khuê ôm chặt anh, hai tay ôm eo anh, nghẹn ngào nói không nên lời.

Cô sợ.

Rất sợ.

Sợ cứ như thế mà chết.

Càng sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Mãi cho đến lúc này, ôm chặt lấy anh, ngửi được mùi hương của anh, nghe nhịp tim anh, cô mới có một chút cảm giác kiên định.

Gió trên đỉnh núi rất lớn.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi