CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 587

“Em cầu xin anh, anh đừng làm em sợ, anh nhất định không được làm sao đấy.”

Giờ đây Nam Khuê cực kỳ hoang mang lo sợ.

Lục Kiến Thành vươn tay sờ đầu cô, trên môi nở nụ cười: “Đồ ngốc, đừng sợ, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi.”

“Yên tâm, không chết đâu, mạng anh còn dai lắm.”

Nam Khuê vẫn rất hoảng loạn, vừa nhìn thấy vết máu trên cánh tay anh, cô đã không kìm được nước mắt.

“Lục Kiến Thành, vết thương ngoài da cái gì, đây rõ ràng là vết thương do súng bắn, anh bị trúng đạn bao giờ, sao anh không nói cho em biết?”

“Nếu anh nói cho em biết, em nhất định sẽ khóc.” Lục Kiến Thành cười nói.

Nam Khuê lập tức liều mạng lau nước mắt, đồng thời hít sâu một hơi dài.

Sau đó buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Cô nghĩ, nếu là người khác, đối mặt với vết thương do súng đạn như vậy, cô sớm đã bình tĩnh rồi sau đó sẽ bắt đầu xử lý miệng vết thương đâu vào đấy.

Nhưng nhìn vết thương của Lục Kiến Thành trước mặt, cô lại thấy rất hoảng loạn.

Cô là một bác sĩ, một bác sĩ.

Đây là sở trường của cô.

Cô nhất định có thể cứu anh.

Mặc dù, kinh nghiệm của cô còn nhiều thiếu sót, cô mới chỉ đang trong giai đoạn thực tập, cũng chưa bao giờ điều hành ca mổ.

Nhưng ở bệnh viện cô đã gặp nhiều trường hợp chảy máu rất nhiều rồi, cô không sợ.

Cô không thể sợ.

“Kiến Thành, anh cố chịu một chút, để em cầm máu miệng vết thương cho anh.”

“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.

“Nhưng mà anh sẽ đau, rất đau, bác sĩ Nam, em nói xem, làm sao bây giờ?” Lục Kiến Thành hơi nhíu mày nói.

Anh vừa nói đau, Nam Khuê lại thấy luống cuống, rối loạn.

“Xin lỗi anh, Kiến Thành, bây giờ em không có thuốc giảm đau ở đây, anh cố chịu một chút, anh chảy nhiều máu quá, em bắt buộc phải cầm máu cho anh trước.”

“Đồ ngốc, anh không cần lời xin lỗi của em, nếu bây giờ có một nụ hôn môi, có thể là anh sẽ không đau như vậy nữa.”

Nam Khuê nghe vậy, gần như không do dự gì.

Cô cúi đầu xuống, đặt lên môi Lục Kiến Thành một nụ hôn.

Anh còn tưởng cô sẽ có chút ngại ngùng.

Nhưng mà cô không hề do dự chút nào, ánh mắt rất kiên định.

Hôn xong, Nam Khuê không có rời đi ngay mà nhìn về phía anh: “Bây giờ anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”

“Có tốt hơn, nhưng lượng điện vẫn chỉ có 30%, nghe nói 100% mới đạt hiệu quả tốt nhất.”

Nam Khuê lại cúi đầu xuống và hôn anh hai lần liên tiếp.

Sau đó bật dậy, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Còn bây giờ thì sao? Điện đã được sạc đầy chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi