CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 589

“Đội trưởng Chu, cơ thể anh?” Người bên cạnh lo lắng, do dự.

Chu Tiễn Nam thấp giọng nói, có chút tức giận: “Đỡ tôi qua đó.”

Dù bị thương nhưng giọng nói của anh vẫn rất uy nghiêm.

“Được rồi, anh đừng kích động, để tôi đỡ anh qua.”

Nhìn thấy anh ấy tiến lên, hai người đứng hai bên tự động lui về hai phía, nhường đường rộng cho anh ấy.

Khi nhìn thấy Nam Khuê, anh ấy không thể nhịn được nữa, thấp giọng gọi: “Nam Khuê.”

Nam Khuê vốn dĩ đang ngồi bên cạnh Lục Kiến Thành để kiểm tra vết thương cho anh, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô lập tức quay đầu lại!

“Tiễn Nam, thật sự là anh sao?”

“Ừm, là tôi.”

Chu Tiễn Nam gật đầu.

Mặc dù sắc mặt tái nhợt, trạng thái cả người cũng không tốt nhưng khóe miệng anh ấy vẫn nở một nụ cười, dịu dàng nhìn Nam Khuê.

“Người vừa rồi bị bắt là em sao? Em thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam vừa vội vàng vừa căng thẳng hỏi.

“Yên tâm, tôi không sao, tôi vẫn rất ổn.” Nam Khuê lập tức đáp.

Cô nói xong, ánh mắt rơi vào trên mặt Chu Tiễn Nam, quan tâm hỏi: “Anh bị thương ở chỗ nào sao? Sắc mặt tái nhợt như vậy?”

“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần lo lắng.” Chu Tiễn Nam cười an ủi.

Nhưng anh ấy vừa dứt lời, những người xung quanh đã nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Đội trưởng Chu, anh đây đâu phải là bị thương nhẹ, rõ ràng là tiếng súng nổ to như vậy? Hơn nữa cơ thể anh cũng sắp không trụ được nữa rồi.”

“Lắm miệng.”

Chu Tiễn Nam nhìn những người bên cạnh, thấp giọng nói.

Nam Khuê đã đi tới, lo lắng nói: “Bị thương ở đâu, để tôi xem xem.”

“Không sao đâu, lát nữa tôi đến bệnh viện nhờ bác sĩ băng bó lại là được rồi.” Chu Tiễn Nam nói.

“Anh quên rồi sao, tôi là bác sĩ, để tôi xem cho anh.”

Nói rồi, cô nhìn về phía hai nhóm người vừa đi tới: “Các anh có hòm thuốc không?”

“Cô Nam Khuê, bên này chúng tôi có.” Phương Kính mở miệng nói.

Cậu ấy là người vừa đến cứu Lục Kiến Thành, đồng thời cũng là một trợ lý của anh, Nam Khuê ít khi gặp, nhưng cũng đã từng gặp qua vài lần.

Bởi vì Lâm Tiêu phụ trách công việc hàng ngày, còn Phương Kính phụ trách phương diện an toàn, nên nghe nói thân thủ rất tốt.

“Được rồi, phiền cậu mang đến đây cho tôi với.”

Phương Kính lập tức đem hòm thuốc qua bên đó, nhưng khi quay lại liền cảm giác có một ánh mắt vẫn dõi theo mình như hình với bóng.

Đôi mắt ấy lạnh căm căm.

Nơm nớp lo sợ, Phương Kính nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, có phải tôi làm sai gì rồi không? Tôi thấy cô Nam Khuê cần nên mới đem qua.”

“Sao lúc tôi trúng đạn không thấy cậu tích cực như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi